Ngày hôm sau là ngày nghỉ, Tự Hinh cũng không có lịch trình nên cả hai người đều tắt chuông điện thoại để ngủ.
Nhưng lúc Tạ Hinh vẫn còn đang ngủ lại bị tiếng rung của điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Con sâu lười đang ôm anh cũng bị làm cho không vui ngoe nguẩy.
Anh khẽ hôn lên mí mắt của cô mới chậm chạp cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
Người gọi đến là mẹ Tạ, anh đi ra phòng khách ngồi xuống ghế sô pha thì điện thoại lại gọi đến:
﹝Alo, con nghe.﹞
Mẹ Tạ bên kia cười cười nói:
﹝Con về thành phố rồi đúng không? Hôm qua mẹ có nghe tiểu Bân nói tối qua con vừa đáp máy bay.﹞
Tạ Hinh đưa hai tay xoa nhẹ mi tâm, trầm giọng nói:
﹝Vâng!﹞
Mẹ Tạ thích thú hỏi:
﹝Vậy sao con không về nhà? Con đang ở bên con bé Giai Giai phải không?﹞
Tạ Hinh cũng không chối chỉ im lặng không đáp, mẹ Tạ lại quá hiểu con mình bà vui mừng nói:
﹝Tối nay bên nhà dượng con có mời cơm tối, nếu con bé Giai Giai rảnh thì dẫn nó về đây ăn bữa cơm nhé. Mẹ cũng cảm thấy nhớ con bé quá.﹞
Tạ Hinh lười nhác trả lời:
﹝Vâng ạ.﹞
Tạ Hinh cúp máy, anh vừa định quay đi rửa mặt sau đó sẽ làm đồ ăn sáng cho cô nhưng lại thấy cô cả người mắt nhắm mắt mở ôm gấu bông dựa vào cửa.
Anh bị cô làm cho giật mình không khỏi thở phào:
“Bé cưng, em dậy khi nào thế?”
Anh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-deo-vi-chua-ngot/3431760/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.