Triệu Bân nghe xong gì hoảng hốt trợn mắt như không thể tin vào những gì anh ta vừa nghe:
“Em nói cái gì chứ?”
Tạ Hinh kiên lập lại một lần nữa, tay cũng không ngừng vuốt ve lông của con mèo trên tay:
“Em muốn nuôi nó.”
Triệu Bân đổ mồ hôi, bất lực nói:
“Cũng được nhưng mà em có chắc là muốn nuôi mèo chứ? Nuôi một con thú cưng không phải dễ dàng gì đâu đó. Em cũng còn thời gian để chăm sóc nó đâu?”
Tạ Hinh mím môi kiên quyết nói:
“Chắc, không có thời gian thì đưa về Tạ Gia cho mẹ em chăm sóc cũng được. Bà ấy dạo này cũng không có việc gì làm.”
Triệu Bân nghe xong thì cũng như sét đánh ngang qua mà muốn té ngửa:
“Dì Tạ quả thật có đứa con đáng đồng tiền bát ngạo, sợ dì buồn mà sẵn sàng nhận nuôi một con mèo.”
Tạ Hinh nhún vai ngồi vào bên trong xe, lạnh nhạt nói với tài xế:
“Mau đi đến thú y đi.”
Triệu Bân nghe thế thì vội ngăn cản, anh ta nói:
“Khoan, bây giờ em còn phải đi chụp mẫu cho một hãng thời trang nổi tiếng đó?”
Tạ Hinh vẫn không quan tâm:
“Cứ gọi họ dời xuống một lúc đi, nếu họ muốn bồi thường thì em sẽ lấy tiền riêng của em ra bồi thường cho bọn họ.”
Triệu Bân lại muốn té ngửa chập hai, nhiều lần anh ta phải thật sự sốc não khi phải làm việc với Tạ Hinh.
Con người này khi muốn làm cái gì đó thì nhất quyết phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-deo-vi-chua-ngot/3393619/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.