Mấy ngày sau, rầm rộ thông tin Lý Tâm bị bắt được lan truyền đi khắp nơi còn bị kiện thêm tội chiếm đoạt tài sản nên lần này chắc chắn cô ta sẽ phải ở tù.
Vì vậy cô ta đã nhiều lần van xin cảnh sát cho cô ta gặp Phó Viễn nhưng bị nhà họ Phó từ chối.
Cô ta cũng cầu xin sự giúp đỡ của mọi người nhưng đều bị quay lưng. Cả bạn bè của cô ta cũng nhắm mắt làm ngơ.
Đối với cô ta bây giờ mà nói chỉ có Phó Gia mới có thể giúp được cô ta. Cô ta mặt mày nhớt nhát, tay chân run rẩy cầu xin anh cảnh sát:
“Mấy…mấy anh cảnh sát…cho tôi gọi điện thoại một chút được không?? Tôi hứa…tôi hứa sẽ rất nhanh…rất nhanh thôi được không?”
Cách một song sắt cô ta mất kiểm soát nắm lấy cổ áo của anh cảnh sát nói:
“Được…được không?”
Anh cảnh sát mấy ngày nay cũng quá bất lực với cô ta nên bây giờ cũng đành bất lực. Tên cảnh sát đẩy cô ta ra rồi nói:
“Được, tôi sẽ cho cô mượn. Nhưng chỉ được nói chuyện trong vòng 10 phút.”
Lý Tâm mừng rỡ nhanh chân quỳ gối dập đầu. cảm tạ nhìn tên cảnh sát quay lưng đi. Một lúc sau, cảnh sát trưởng đi vào đưa điện thoại cho cô rồi nói:
“Điện thoại đây, muốn gọi thì nhanh nhanh vào. Gọi xong thì đừng có làm phiền chúng tôi thục hiện nhiệm vụ.”
Hai mắt Lý Tâm sáng rực lên, nhanh tay cầm lấy nhấn số điện thoại quen thuộc. Cả người cô ta run rẩy, sợ niềm tin duy nhất của mình sẽ bị sụp đổ.
Khi bên kia có người nghe máy thì cô vui mừng nói:
﹝Anh Viễn, may quá anh nghe máy rồi!!﹞
Bên kia, Phó Viễn đang nằm sấp trên ghế sô pha mặt mày nhăn lại:
﹝Lý Tâm?﹞
Lý Tâm thật sự rất vui khi Phó Viễn vẫn còn nhớ đến cô. Cô bật khóc nói:
“Hu hu…anh Viễn anh mau đến cứ tiểu Tâm đi. Ở đây…ở đây em sợ lắm rồi… Em không muốn ở trong 4 bức tường này nữa…”
Phó Viễn nhíu mày, nói với anh ta thì được ích lợi gì chứ? Vì chuyện ở quán bar hôm đó mà về nhà anh ta bị ba Phó đánh cho còn nửa cái mạng.
Bây giờ đít còn sưng, tay chân còn bầm, mặt mày vì bị Hạ Giai tát mà còn sưng lên. Tệ hơn là anh ta còn bị cấm túc 24/7 đều có vệ sĩ đi theo giám sát.
Phó Viễn nhăn mặt, cọc cằn nói:
﹝Cứu cái gì mà cứu. Từ đầu không phải cô là người ăn cắp tài liệu của người khác sao? Bây giờ tôi có mướn luật sư cho cô thì 10 cái miệng cũng không cãi thắng. Tôi cũng nói cô rồi làm cái gì cũng nên suy nghĩ một chút nào ngờ cô lại dám đi ăn cắp cả bài luận của người khác còn chiếm đoạt tài sản của người khác nữa đấy!!﹞
Lý Tâm đột nhiên bị mắng thì oan ức nói:
﹝Không phải tất cả là tại anh sao? Nếu không phải vì anh thì em có cần đi làm những việc đó sao? Em chỉ muốn đứng chung một đẳng cấp với anh thôi mà. Em làm gì sai chứ? Không phải anh nói yêu em, thương em sao? Sao bây giờ lúc em vào trong này rồi anh lại lật mặt còn hơn lật bánh tráng thế hả?﹞
Phó Viễn nhếch môi, khinh thường nói:
﹝Ừa, cứ cho là vậy đi. Tôi sống hai mặt được chưa? Được rồi thì cút đi.﹞
Nói xong anh ta thẳng tay cúp điện thoại quăng lên bàn. Tay anh ta chạm nhẹ vào mông mình rồi nói:
“Ây da, đau chết mất.”
Lúc bị Phó Viễn tắt máy thì cả người Lý Tâm như ngơ ra. Cô ta đứng bất động ngay tại chỗ không thể tin những gì mình đã nghe khi nãy.
Cảnh sát trưởng đứng bên ngày cũng đưa tay lấy lại số điện thoại:
“Cũng đúng lúc đó, bên ngoài có người muốn gặp cô. Tôi đến để dẫn cô đi gặp họ.”
Lý Tâm được còn tay đưa vào phòng thăm nuôi, đi đừng xa Lý Tâm đã nhận ra hình dáng của Noãn Uyên và cả Hạ Giai.
Cô ta hơi khựng người không muốn đi nhưng bị ánh mắt của cảnh sát trưởng làm cho sợ hãi nên cô ta mới từ từ đi lại gần.
Cô ta ngồi xuống ghế đối diện nói:
“Hai cô tìm tôi có việc gì? Nhìn tôi hãm hại như này không đủ mua vui cho bọn người giàu các cô sao?”
Hạ Giai nhìn cô ta tự biên tự diễn mà không khỏi nhếch môi cười khinh:
“Cô đang diễn cho ai xem vậy? Là cô kêu người gọi chúng tôi đến đây đó?”
Cô ta bị lời nói của Hạ Giai làm cho cứng miệng, cô ta cắn răng hèn mọn nói:
“Tôi…tôi quên mất…”
Noãn Uyên nãy giờ vẫn khoanh tay híp mắt im lặng nhìn cô ta giống như đang chờ đợi cô ta mở lời.
Cô ta nhìn Hạ Giai xong lại nhìn qua Noãn Uyên, hai tay cô ta đặt dưới bàn không biết nên nói như thế nào:
“Tôi…tôi…”
Lúc này chắc Noãn Uyên cũng không có đủ kiên nhẫn nữa nên cầm theo túi xách đứng dậy nói:
“Giai Giai à, về thôi tớ còn có việc nữa ở đây tốn thêm thời gian thôi.”
Hạ Giai nhún vai cũng đứng dậy cầm túi xách của mình, cô và Noãn Uyên vừa định rời đi thì Lý Tâm đã kích động bật dậy nói:
“KHOAN, KHOANN…NOÃN UYÊN CÔ ĐỪNG ĐI…CÔ ĐỪNG ĐI…TÔI LÀ TÔI MONG CÔ THA THỨ CHO TÔI…CHO TÔI CHO TÔI KHÔNG PHẢI Ở TRONG CÁI ĐỊA NGỤC NÀY NỮA… TÔI VAN XIN CÔ…”
Noãn Uyên bước đi không nhiều, cô ấy xoay người lại mắt vẫn luôn không giãn ra. Noãn Uyên quan sát cô ta từ trên xuống dưới rồi nói:
“Cô làm sai với rất nhiều người không phải mình tôi với cả người quyết định tương lai của cô không phải tôi. Thế nhé! tôi về đây.”
Nói rồi cô và Noãn Uyên rời đi bỏ cô ta ở lại mất kiểm soát mà gào thét đập phá khắp nơi. Nghe bảo hình như còn phải mời bác sĩ tâm lý để vào ổn định tinh thần lại cho cô ta.
Noãn Uyên như rất hài lòng với quả báo của Lý Tâm nên tâm trạng cũng rất vui trên xe cứ ngồi hát không thôi.
Hạ Giai phì cười nói:
“Cậu vui đến thế sao?”
Noãn Uyên mỉm cười, hài lòng nói:
“Tất nhiên, cậu xem vừa trừng trị được kẻ xấu lại gạt bỏ đi được một thằng tồi trong cuộc sống không phải rất vui sao?”
Hạ Giai lắc đầu cười với suy nghĩ của Noãn Uyên, cô nói:
“Mà cậu không thấy Lý Tâm có chút đáng thương sao? Dù sao cô ta từ nhỏ cũng không có một gia đình hoàn chỉnh. Tính cách đó chắc cũng sở hữu một ích từ người ba là tội phạm của cô ta.”
Noãn Uyên gật đầu, tựa đầu vào cửa sổ nói:
“Tớ tin vào công lý, những kẻ xấu chắc chắn sẽ bị trừng phạt.”
Nói xong thì Noãn Uyên và Hạ Giai cười phá lên. Đúng vậy cứ tin vào công lý thì chắc chắn những kẻ xấu sẽ bị trừng phạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]