Kể từ ngày hôm đó, mẹ Hạ đã ngã bệnh. Mê mang nằm trên giường luôn miệng gọi Hạ Giai. Ba Hạ và Hạ Nghiễn cũng không biết nên làm thế nào nữa.
Dù sao Hạ Giai cũng đã sắp gần 18 tuổi. Việc bắt ép con bé về không phải là chuyện tốt, càng bắt ép nó sẽ càng né tránh bọn họ.
Ba Hạ cũng đã kêu Hạ Nghiễn kiên trì đến trường Hạ Giai để khuyên nhủ con bé nhưng cũng chỉ được một ánh mắt lạnh nhạt, thờ ơ của anh ấy.
Hạ Nghiễn dù sao cũng đã tìm được lý do mà tại sao Hạ Giai lại muốn bỏ đi. Nhìn lại tình trạng của nhà họ anh cũng mệt mỏi.
Lần đó nói chuyện với Hạ Giai từng câu từng chữ rành mạch của con bé khi đó nói vẫn luôn chạy trong đầu.
Từng sự bất công, thiệt thòi mà con bé đã chịu đựng trong suốt một thời gian dài. Nghĩ làm sao mà có thể chấp một lời xin lỗi dễ dàng như vậy?
Dù nói chuyện mềm mỏng nhưng tỷ lệ thành công dỗ Hạ Giai về đây quả thật rất thấp.
Từ hôm đó trở đi, Hạ Giai vẫn đến trường đều đặn, một tí cảm xúc bất thường cũng chưa từng để lộ ra bên ngoài.
Hôm nay cô có một lớp bồi dưỡng học sinh giỏi nên phải ở lại trường học đến tối. Cô học chung với một người bạn của Phó Viễn.
Cậu ấy là Cao Tri, kết thúc buổi học cậu ấy sợ đường tối quá Hạ Giai sẽ không thể thấy đường đi xuống cầu thang.
Cao Tri nhìn cô hỏi:
"Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-deo-vi-chua-ngot/3393577/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.