Ngày Lâm Lộc Minh về nhà được quyết định rất nhanh.
Sau một trận tuyết rơi dày đặc, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống từ trời cao phủ kín mặt đất tràn ngập hương rượu hoa hồng.
Giống hệt ngày hạ táng bà.
Nghi thức dời mộ cực kỳ long trọng, Khương Vũ tìm công ty tang lễ lớn nhất Kinh thị, mấy chiếc minibus cùng với một đội thổi kèn và đánh trống, thùng xe chất đầy vải đỏ vải vàng vải trắng và pháp khí, thoạt nhìn rất đồ sộ.
Tư Hàn Tước không tin những điều này nhưng vẫn ngầm đồng ý, chỉ là vừa lên xe, cả người anh đã căng chặt, ngón tay dùng sức nắm lấy Đường Đường, niết đỏ cũng không nhận ra.
Đường Đường thường lén nhìn anh, chịu đựng không hé một lời.
Nghĩa trang công cộng vì trận pháp pháp này mà ồn ào hơn bình thường, mấy bà cô bán hoa xung quanh nghĩa trang vì nghe nói có người muốn nhận người thân về phần mộ tổ tiên nên kinh ngạc chạy tới hóng chuyện.
Tư Hàn Tước đeo kính râm, mặc tây trang đen nghiêm túc, trên tay cầm một bông hoa giấy màu trắng.
Trên bia đá màu xanh lá là một bức ảnh đen trắng nho nhỏ, ánh nắng phản chiếu lên gương mặt bình thản của Lâm Lộc Minh tựa như ngưng tụ lại thành một nụ cười nhẹ nhõm từ bi.
Tư Hàn Tước nắm tay Đường Đường, mang theo một nỗi sợ hãi hoài cổ đứng cách phần mộ hơn mười mét, chỉ đứng từ xa nhìn lại, không dám bước lên một bước.
Quản sự bảo người đặt một bát nước và pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-deo-gau-thanh-tinh-cua-chu-tich-ba-dao/1026910/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.