Tư Hàn Tước không ngờ sự tình sẽ phát triển đến mức này.
Khi Thôi Triết kinh hoảng tới báo với anh Đường Đường tỉnh lại, Tư Hàn Tước – người vẫn đang cầu nguyện – không nhớ lúc ấy mình đã bày ra vẻ mặt gì.
Đường Đường tỉnh?
Vậy Đường Tiểu Đường đâu?
Anh không muốn mất đi ai, anh chỉ muốn Đường Tiểu Đường tiếp nhận bản thân, khuyên nhủ dỗ dành nó bước qua điểm mấu chốt nhất mà thôi.
Anh không có chút chuẩn bị gì, dựa trên nạng đứng thật lâu mới lấy hết can đảm đẩy cửa phòng bệnh của Đường Đường.
Tiếng máy móc vẫn vang lên đều đều, thiếu niên nửa nằm nửa ngồi dựa vào giường bệnh, tay nắm lấy viên kẹo dẻo gấu không có sinh mệnh, sắc mặt nghiêm túc tựa như thực sự ngạc nhiên cũng tựa như chỉ là thấy thú vị, nghe thấy có người tiến vào, Đường Đường mới nâng mặt cười nói: “Tư tiên sinh, anh tới rồi.”
Tư tiên sinh.
Tư Hàn Tước hít sâu, ánh mắt binh hoang mã loạn, quân lính tan rã.
Anh bảo Khương Vũ và Thôi Triết ở ngoài rồi tiến về phía thiếu niên từng bước một.
Anh bước đi chậm rãi, ánh mắt do dự đảo qua đảo lại giữa Đường Đường và kẹo dẻo gấu, cuối cùng anh cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, ngồi xuống mép giường bệnh, “Em là…”
“Em là?” Đường Đường nghiêng cầu mỉm cười tinh nghịch, “Tư tiên sinh muốn em là ai, em lại là ai?”
Tư Hàn Tước cúi người tiến tới trước mặt Đường Đường, khoảng cách giữa hai người rất gần tưởng như có thể nhìn thấy bản thân trong mắt đối phương, “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-deo-gau-thanh-tinh-cua-chu-tich-ba-dao/1026908/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.