Giọng nói mềm mại đầy ấm ức, Đường Tiểu Đường nhìn ra bên ngoài, thì thầm oán trách, “Cậu ấy tỉnh lại thì em sẽ về đâu? Em sẽ biến mất ư?”
“Nếu… Nếu có cả cậu ấy và em, chủ nhân sẽ chọn…”
“Tiểu Đường!”
Không dưng bị quát lớn, Đường Tiểu Đường đột nhiên quay đầu nhìn Tư Hàn Tước, đỏ mắt.
Mắt Tư Hàn Tước nhìn thẳng về trước, dáng vẻ nghiêm túc lái xe.
Đó là ánh mắt né tránh, bàn tay nắm vô lăng nổi đầy gân xanh.
Anh không dám nhìn thiếu niên đang trợn mắt giận dữ, chỉ nắm chặt bàn tay kia hơn.
“Đừng hỏi… Đừng hỏi…”
Tư Hàn Tước thở ra một hơi, giọng nói run rẩy: “Cầu xin em.”
Chỉ là ba chữ mà thôi.
Hai cánh môi còn không chạm vào nhau, chỉ là một làn hơi nhẹ nhàng phả qua môi lưỡi nhưng âm thanh kia dừng trong không khí lại khiến khoang xe trở thành một khối băng lạnh lẽo.
Yên tĩnh cực kỳ, lạnh đến vô cùng, nặng đến không tưởng.
Hai người bị áp đến không thở nổi.
Một người như Tư Hàn Tước, một người được vạn người chú ý, người được thiếu niên cất giữ trong tim, người được tôn thờ như một vị thần, cũng sẽ nói – cầu xin em.
Anh đáp lại gấp như vậy, nhanh như vậy, trôi chảy như vậy, tựa như vấn đề này, đáp án này đã được diễn tập trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Đáp án tốt nhất vẫn như cũ là – cầu xin em.
Im lặng một lát, Đường Tiểu Đường nở nụ cười, cảm xúc tích góp trong lòng cuối cùng cũng vỡ đê, những giọt nước mắt im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-deo-gau-thanh-tinh-cua-chu-tich-ba-dao/1026906/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.