Bên kia, Khương Vũ cơm nước xong cũng phải đỡ Thôi Triết vào khách sạn.
Thân hình bác sĩ cao gầy, còn cao hơn hắn cả một cái đầu, tay dài dân dài, hắn vừa đẩy bác sĩ xuống giường lại bị lực kéo theo, ngã xuống dưới thân Thôi Triết.
Ngực bác sĩ đè lên mặt hắn, mùi nước sát trùng tràn ngập khoang mũi.
“Sao lại nặng như thế chứ!” Khương Vũ hộc máu.
Tửu lượng chẳng ra sao lại cứ kính rượu hắn liên tục, một ly rồi một ly, chẳng rõ là ai chuốc say ai nữa, may là Khương Vũ đã thân chinh chiến trường nhiều năm, bị các tiệc rượu xã giao rèn ra một thân tửu lượng cao cường cho nên khi mà đôi mắt vốn lãnh đạm âm u của Thôi Triết bắt đầu phiếm hồng thì Khương Vũ vẫn vô cùng tỉnh táo.
Thôi Triết buồn bực: “…Tại sao… Tại sao có thể uống…”
Lời nói văn nhã bại hoại cũng không trôi chảy, ánh mắt mơ màng, gương mặt xinh đẹp đụng tới đụng lui sườn mặt Khương Vũ, vừa đụng vừa bực bội đặt câu hỏi: “Tại sao, tại sao? Rốt cuộc là tại sao?”
“Bởi vì tôi là người lớn rồi nha anh bạn nhỏ!” Khương Vũ bất lực, cố gắng đẩy viên kẹo dính trên người mình xuống, phát điên nắm lấy tóc y, “Uống say thì thôi đi?! Chẳng lẽ còn muốn tôi chăm sóc cậu nữa à??”
Nghe vậy thì ánh mắt Thôi Triết chợt cố định trên người Khương Vũ, ánh mắt lạnh lẽo như một con sói cô độc, “Cảm ơn.”
Thôi Triết vươn tay tháo hai khuy áo trên cùng lộ ra xương quai xanh gầy gò nhưng rắn chắc, “Rót cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-deo-gau-thanh-tinh-cua-chu-tich-ba-dao/1026895/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.