Trương Phàm ổn định thân thể, gạt Triệu Vũ Minh muốn dìu tay mình ra, thần sắc hoảng hốt xoay người sải bước ra khỏi phòng học.
Lúc hắn đi đến cửa văn phòng cũng vừa là lúc Đường Vũ Địch từ bên trong đi ra. Sau khi đóng cửa, ngẩng đầu thấy hắn, Đường Vũ Địch liền đẩy kính mắt cười nói, “Anh.”
Trương Phàm đau lòng, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt. Hắn tiến lên kéo cổ tay Đường Vũ Địch, lôi cậu đi.
“Đi đâu thế, anh?”
Trương Phàm không trả lời, Đường Vũ Địch nhìn bóng lưng hắn, không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn mặc hắn kéo đi.
Đau dạ dày tựa hồ đã trở thành phản ứng dây chuyền mỗi khi tâm trạng biến đổi, lúc này, dạ dày như đã vặn xoắn vào nhau. Hai người đi tới sân bóng, Trương Phàm không nhịn nổi cơn đau đớn co rút từ dạ dày mạnh mẽ truyền đến nữa, thả tay Đường Vũ Địch ra, khom người ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Đường Vũ Địch lại càng hoảng sợ, ngồi xổm xuống định dìu hắn, “Anh, anh sao thế?”
Trương Phàm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Đường Vũ Địch, tràn đầy trong mắt là tuyệt vọng và đau xót. Hắn chậm rãi lắc đầu, đôi môi run rẩy nói rằng, “Tại sao em có thể như vậy, Tiểu Địch, sao em có thể đối xử với anh…”
Người này sao có thể nhẫn tâm với hắn như vậy, trong lồng ngực nhỏ bé kia rốt cục chứa cái gì?
Đường Vũ Địch thực sự bị dọa, không biết phải làm sao nhìn hắn, “Anh…”
“Em sao có thể như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-bac-ha/2937149/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.