Lục Hoà Thước cười rất hiền lành lại hoà ái, thần thái quắc thước, đôi mắt vì hơi hõm sâu mà càng lộ ra vẻ sáng ngời và thâm thúy, ẩn chứa sự tươi sáng và khoẻ mạnh. Mái tóc ông đã điểm bạc, cằm gầy lại nhọn, nhưng vóc người rất cao, bả vai rộng. Chắc chiều cao của con cháu nhà họ Lục đều được di truyền từ ông.
Bởi vì đây là bữa tiệc của nhà họ Lục nên Lục Hoà Thước ăn mặc tươi sáng lại trang trọng. Ông mặc bộ vest kiểu Trung Quốc kết hợp với chiếc cà vạt màu hồng. Rõ ràng mặt ông đã có nếp nhăn, mái tóc cũng đã điểm bạc nhưng không có vẻ gì của một ông lão cả. Tần Dư Kiều cảm thấy sở dĩ Lục Hoà Thước không có tư thái của người già cũng bởi dáng đi và cách nói chuyện của ông. Ở tuổi đó mà lưng không gù, hơn nữa lúc nói chuyện tiếng như chuông đồng, mạnh mẽ âm vang, khiến cô nghe thấy mà bồn chồn, nhất thời không biết trả lời câu hỏi của Lục Hoà Thước thế nào cả.
"Nếu như không có duyên phận thì hai đứa đã không đến bên nhau rồi." Lục Gia Anh cười không ngớt nói với Lục Hoà Thước, "Cho nên người ta nói hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, chắc hẳn cô cô Tần và lão Lục có nhân duyên trời định."
Lục Hoà Thước vui vẻ cười hai tiếng, sau đó nói với Lục Cảnh Diệu: "Sáu à, con phải tiếp đãi cô Tần cho chu đáo đó, không được sơ suất nghe chưa."
"Ba cứ yên tâm." Lục Cảnh Diệu gật đầu, đúng lúc này Lục Hi Duệ đứng ở bên cạnh Lục Hoà Thước không chờ nổi nữa mà kéo tay Tần Dư Kiều, ngẩng đầu nói với Lục Hoà Thước: "Ông nội, con cũng sẽ tiếp đãi chị Dư Kiều chu đáo."
Lục Hoà Thước vẫn mỉm cười, rất phong độ mở miệng: "Tôi thấy Duệ Duệ rất thích cô cô Tần."
Tần Dư Kiều khẽ nhéo tay Lục Cảnh Diệu,mím môi cười khẽ: "Con cũng rất thích Duệ Duệ."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lục Hoà Thước híp mắt, nói với Lục Cảnh Diệu:, "Thằng nhóc này thật có phúc, ba còn tưởng cả đời này con cũng không lấy được vợ."
"Làm ba lo lắng nhiều rồi." Lục Cảnh Diệu nhếch môi, tạm biệt Lục Hoà Thước, "Ba, con đưa Dư Kiều qua bên kia một chút."
"Đươc, đừng thất lễ nhé." Lục Hoà Thước nhìn Tần Dư Kiều với ánh mắt sâu xa, dặn dò Lục Cảnh Diệu không ngớt lời, sau đó gọi Lục Hi Duệ bây giờ đang dính trên người Tần Dư Kiều về, "Duệ Duệ, con về với ông nội."
Lục Hi Duệ cúi đầu, miễn cưỡng tới bên cạnh Lục Hoà Thước, sau đó kéo tay ông: "Ông nội, con đỡ ông nội."
"Duệ Duệ ngoan, nhưng không cần đỡ ông nội đi đâu, ông nội chưa già, có thể tự đi được." Lục Hoà Thước rất hài lòng với biểu hiện của Lục Hi Duệ, nhưng vừa nhìn Lục Gia Anh sắc mặt đã thay đổi, "Lát nữa qua đây với ba."
Lục Gia Anh thầm than trong lòng. Xong rồi, ông cụ biết được chuyện gì rồi.
***
7 giờ rưỡi, cuộc họp hằng năm chính thức bắt đầu. Phần thứ nhất chính là tổng kết hàng năm. Bởi vì năm nay người có danh tiếng nhất lừng lẫy nhất Lục thị chính là Lục Cảnh Diệu, cho nên người phát biểu ngày hôm nay chính là anh.
Lúc Lục Cảnh Diệu lên bục phát biểu, Tần Dư Kiều ngẩng đầu mỉm cười nhìn người đàn ông trên sân khấu. Thầm nghĩ, đúng là tính khí của Lục Cảnh Diệu có xấu một chút, hơi độc mồm độc miệng, lại còn kiêu ngạo, nhưng không thể phủ nhận anh cũng là một người đàn ông nổi bật bất phàm. Quan trọng nhất là, cô cảm thấy Lục Cảnh Diệu thật sự quan tâm đến cô.
Nhưng phụ nữ thường mắc ba chứng hoang tưởng rất nghiêm trọng, điện thoại di động rung, có người gõ cửa, có người thích mình.
Có lúc Tần Dư Kiều cảm thấy sợ hãi khi mình quá tin tưởng vào tình cảm này. Dù sao cô cũng từng có một vết xe đổ rồi, nếu như lần này cô còn thất bại nữa, vậy thì đúng là mất hết mặt mũi.
Lục Cảnh Diệu báo cáo tổng kết với giọng nói trầm ổn mà mạnh mẽ, lúc nói đến những vấn đề còn tồn đọng ở Lục thị thì sắc mặt lại nghiêm túc và mang theo chút uy nghiêm. Sau khi nhận xét công việc của Lục thị năm nay bằng mấy lần ngắn gọn, anh bắt đầu nói về phương hướng và mục tiêu làm việc của năm tới. Khi Lục Cảnh Diệu nói đến hạng mục trọng tâm "Lam Điền", người nghe lập tức xì xào bàn tán, đèn flash bắt đầu nhấp nháy không ngừng.
Tần Dư Kiều ngồi chung với người của nhà họ Lục, bên cạnh cô chính là Trương Kỳ. Khi Lục Cảnh Diệu nói đến "Lam Điền", sắc mặt cô ta lập tức tồi sầm lại.
Thật ra giới truyền thông đã thảo luận về vấn đề này rất nhiều, cho rằng muốn biết cuối cùng nhà họ Lục sẽ do ai đảm nhiệm thì cứ xem Lục Hoà Thước giao "Lam Điền" cho ai. Bây giờ nhìn lại, Lục Cảnh Diệu đã đoạt lấy quyền kinh doanh "Lam Điền" từ tay Lục Hoà Thước rồi.
Trên khán đài Lục Cảnh Diệu là trung tâm, dưới khán đài Tần Dư Kiều cũng trở thành trung tâm bàn tán của nhiều người. Lục Cảnh Diệu còn chưa xuống, Trương Kỳ đã mở miệng gây sự: "Cô cô Tần thật tinh mắt, đã biết chọn cây đại thụ tốt để hóng mát rồi đấy."
Trương Kỳ nói xong, người đầu tiên trầm xuống chính là Dương Nhân Nhân và Lục Cảnh Thịnh, ngược lại sắc mặt Lục Nguyên Đông vẫn hờ hững, nhưng lúc sau lại giải vây cho cô: "Thím ba, có một số việc thím không rõ đâu. Tất cả là người một nhà, hôm nay Dư Kiều không chỉ là khách chú sáu đưa tới, mà còn là khách của ông nội, thím đừng chọc giận ông nội."
Sau đó Lục Cảnh Thành cười cười: "Dư Kiều, cô đừng chấp nhặt Trương Kỳ."
Tần Dư Kiều cúi đầu cười, sau đó ngẩng đầu lên: "Anh ba, anh quá lo lắng rồi, em tin phu nhân của anh cũng chỉ nói đùa mà thôi." Đúng lúc này, Tần Dư Kiều thấy có người ở phía sau vỗ vai cô, cô tưởng là Lục Cảnh Diệu, quay đầu lại phát hiện ra là Lục Gia Anh.
Nụ cười trên mặt Lục Gia Anh hơi kỳ lạ, thì thầm bên tai cô: "Kiều Kiều, cô đi theo tôi một chút."
Tần Dư Kiều ngẩn người, tự nhiên có một dự cảm xấu, nhưng nụ cười nhạt trên mặt vẫn được duy trì, nói với người nhà họ Lục: "Xin lỗi, tôi xin phép ra ngoài một chút." Sau đó đứng lên theo Lục Gia Anh rời khỏi đại sảnh đi tới hành lang phía sau. Tuy ánh đèn hanh lang không sáng lắm, nhưng Tần Dư Kiều vẫn có thể thấy vẻ chột dạ của Lục Gia Anh, trong lòng hơi ngờ ngợ nhưng không dám chắc, lên tiếng hỏi: "Có phải chủ tịch Lục đã biết gì rồi không...."
Ánh mắt Lục Gia Anh lóe lên, đúng là tình huống khó xử mà. Bà nói với Tần Dư Kiều: "Tôi.... không biết ba chỉ nói là có chuyện.... muốn tìm cô."
Tần Dư Kiều thấy phản ứng của Lục Gia Anh thì càng khẳng định suy đoán của mình. Chắc hẳn Lục Gia Anh đã nói tất cả với Lục Hoà Thước rồi, nhất thời cô cũng hoảng hốt, trước khi vào cửa kéo tay Lục Gia Anh: "Có thể giúp cháu gọi Lục Cảnh Diệu tới được không ạ...."
Đúng lúc này cửa phòng nghỉ chợt mở ra, Lục Hoà Thước hằm hè đi ra ngoài: "Kêu la cái gì, tôi ăn thịt cô sao?"
Lục Hoà Thước nói xong, Tần Dư Kiều sửng sốt, nhưng quay đầu lại Lục Gia Anh đã đi rồi. Tần Dư Kiều chợt có cảm giác như hồi bé làm chuyện gì sai bị giáo viên gọi vào văn phòng, mặt đỏ bừng, vô cùng chột dạ, nhắm mắt đi theo Lục Hoà Thước vào phòng nghỉ. Tần Dư Kiều thật sự không biết phải đối mặt với ông lão tám mươi hai tuổi này thế nào cả.
"Cô Tần, mời ngồi." Lục Hoà Thước chống gậy ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu kêu bảo cô ngồi.
Tần Dư Kiều run chân ngồi xuống, suy nghĩ một chút, bắt đầu giả bộ ngốc nghếch: "Bác Lục, bác tìm con có chuyện gì ạ?"
"Chuyện gì à?" Lục Hoà Thước nhìn Tần Dư Kiều chằm chằm, giọng nói mang theo lửa giận, "Độc nhất là lòng dạ đàn bà vứt chồng bỏ con bảy năm, bây giờ trở về làm gì, tới nhặt đồ có sẵn hả?!"
Tần Dư Kiều cảm thấy hai bên thái dương đập mạnh điên cuồng. Cô đúng là dở hơi mới nghĩ Lục Hoà Thước hiền lành, có thể sinh ra người như Lục Cảnh Diệu thì sao có thể tốt đẹp được cơ chứ. Nghe giọng điệu của Lục Hoà Thước, rõ ràng là bắt nạt người ta, Tần Dư Kiều tỏ vẻ uất ức: "Đó là bởi vì con không nhớ gì cả...."
Dĩ nhiên Lục Hoà Thước đã biết tình trạng của Tần Dư Kiều qua miệng Lục Gia Anh, nhưng vẫn bao che. Ông thừa hiểu người sai là con trai mình nhưng vẫn có thể vin vào đạo đức mà khiển trách: "Quỷ mới biết có phải cô lấy cớ đề lừa gạt Cảnh Diệu và Duệ Duệ hay không. Cô có biết Duệ Duệ từ bé đã không có mẹ đáng thương biết bao nhiêu không? Tính tình thằng sáu thô thiển, nếu không phải là tôi cố gắng chăm sóc Duệ Duệ thì Duệ Duệ đã là một đứa trẻ đáng thương không ai quan tâm rồi."
Thật lòng Tần Dư Kiều rất muốn cảm ơn ân đức của Lục Hoà Thước: "Bác Lục, cảm ơn bác đã chăm sóc Duệ Duệ."
"Hừ! Duệ Duệ là cháu nội của tôi, chăm sóc nó là chuyện hiểu nhiên, nhưng bây giờ cô định.... đứng ở góc độ gì mà cảm ơn tôi." Nói chuyện với Lục Hoà Thước cứ như đi đánh nhau vậy, sắc bén vô cùng, "Cô không định lấy thân phận mẹ Hi Duệ cảm ơn tôi đấy chứ? Chao ôi, cô Tần có phải cô quá tự tin rồi không, cô thật sự muốn nhặt thứ có sẵn à?"
Tần Dư Kiều chỉ muốn than trời, thế nhưng Lục Cảnh Diệu còn chưa tới nên cô đành phải nghĩ cách thôi. Hạ quyết tâm, nhìn Lục Hoà Thước với ánh mắt đáng thương: "Bác Lục, bác đừng nói con như thế, chuyện năm đó người chịu trách nhiệm lớn nhất không phải là bác sao?"
Không phải là bác sao? Không phải là bác sao? Ngày đó Lục Cảnh Diệu dùng Lục Hòa Thước làm lá chắn để lừa Hi Duệ, Tần Dư Kiều cảm thấy mượn tạm lá chắn này cũng không phải là cách tồi.
Tần Dư Kiều khịt mũi, làm bộ lã chã chực khóc cất lời: "Ban đầu nếu như không phải bác sai người chia rẽ con và Lục Cảnh Diệu, con cũng không phải bỏ chạy mà xảy ra chuyện, cũng không phải xa con trai con bảy năm...."
"Cô cô cô cô cô.... cô nói láo!" Lục Hoà Thước nhất thời nổi trận lôi đình, nhảy dựng lên, "Đúng là ăn nói bậy bạ, ăn nói bậy bạ!"
Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lục Hoà Thước: "Rõ ràng là nhà họ Lục các người ức hiếp người khác. Con đã bỏ qua hiềm khích lúc trước rồi, bây giờ bác lại còn nói con vứt chồng bỏ con. Bác Lục, bác thật sự nghĩ con không nhớ chuyện trước kia nên có thể ức hiếp con sao?"
"Cô cô cô cô cô.... Tôi đâu có sai người đuổi theo cô, lúc đó tôi không hề biết chuyện của hai đứa, cô Tần không nên ăn nói lung tung...."
"Dạ?" Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn Lục Hoà Thước, kinh ngạc chớp mắt, "Chính Cảnh Diệu đã nói với con như vậy mà. Anh ấy còn nói lúc đó bác rất ghét con, cho nên liền...."
Tần Dư Kiều nói xong, lập tức cúi đầu, chỉ mong Lục Cảnh Diệu mau đến đây.
Quả nhiên Lục Hoà Thước nghe xong những lời đó thì tức giận đến không kiềm chế được, cầm điện thoại lên gọi cho thư ký: "Bảo thằng sáu lập tức lăn vào đây cho tôi."
....
Lục Cảnh Diệu chạy đến rất nhanh, mang vẻ mặt phơi phới gió xuân "lăn" vào, mỉm cười tới ngồi cạnh Tần Dư Kiều, mở miệng nói với Lục Hoà Thước: "Ba, con tìm Dư Kiều mãi mà không thấy, thì ra cô ấy ở chỗ ba"
Lục Hoà Thước vô cùng giận dữ, mặt đen lại nhìn thẳng vào Lục Cảnh Diệu.
Lục Cảnh Diệu không khỏi giật giật khóe miệng, kéo tay Tần Dư Kiều lên, "Ba, chú hai đến rồi, con đưa Dư Kiều đi gặp chú."
Sau đó lúc Tần Dư Kiều đang định đứng lên, "Bốp" một tiếng, Lục Hoà Thước cực kỳ tức giận ném cái gạt tàn thuốc trên bàn vào Lục Cảnh Diệu: "Con mẹ nó mày giỏi lắm!"
Đầu tiên Lục Cảnh Diệu liếc nhìn Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều lập tức xoay mặt qua chỗ khác.
Lục Cảnh Diệu nhìn Lục Hoà Thước: "Ba, ba đang làm gì vậy?"
"Tao làm cái gì, con mẹ nó mày giỏi lắm, chuyện gì cũng đổ hết lên đầu tao. Mà tao có phải nói lời cảm ơn mày nữa không? Tao thật sự rất muốn cảm ơn mày cảm ơn mày còn nhớ đến bộ xương già này, già như vậy mà còn bị mày sử dụng làm vũ khí."
"Ba...." Lục Cảnh Diệu lại nhìn Tần Dư Kiều bây giờ không dám ngẩng mặt lên nhìn anh nữa, trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận, không ngờ cô lại nói với Lục Hoà Thước mấy lời lảm nhảm của anh. Cô cũng biết rõ anh nói chuyện đó là để lừa Hi Duệ thôi mà? Cô muốn gọi anh tới đây cũng không cần dùng cách này chứ.
"Ba, ba nghe con giải thích." Lục Cảnh Diệu cười trừ, hạ thấp giọng nói đùa với Lục Hoà Thước, "Không phải con sợ không theo đuổi được vợ sao?"
Lục Hoà Thước nghiêm mặt: "Không nghe!"
Lục Cảnh Diệu : "Ba, ba đừng như vậy."
Lục Hoà Thước cầm tờ báo trên bàn đánh tới tấp vào người Lục Cảnh Diệu: "Nhóc con mày nói chuyện đàng hoàng cho tao biết, có phải mày cũng vu oan tao trước mặt Hi Duệ không?!"
"Bác Lục, đúng là Cảnh Diệu đã nói với con và Hi Duệ như vậy." Đúng lúc này, Tần Dư Kiều chen miệng vào, "Chẳng lẽ sự thật không phải như vậy sao?"
Không chừng chân tướng sự việc giống như lời Gia Anh nói, chắc hồi ở Anh Cảnh Diệu làm chuyện có lỗi với với mẹ Hi Duệ, sau đó mới làm mẹ Hi Duệ bỏ đi, khiến Hi Duệ từ nhỏ đã không có tình thương của mẹ
Lục Hoà Thước tức không chịu nổi, nhưng tức thì tức, có một số việc nếu như qua rồi thì cũng phải cho qua thôi. Chắc là bây giờ thằng sáu thật sự sợ vợ mình bỏ đi, sợ Hi Duệ lại mất mẹ nên mới nói như vậy.
Lục Hoà Thước tức giận tới mức thở hổn hển, nhưng vẫn đè nén lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng, nói với Tần Dư Kiều: "Tất cả đều là hiểu lầm... cô Tần đừng nóng vội, chuyện năm đó là hiểu lầm giữa tôi và tên nhóc này.... Nhưng mà bây giờ tốt rồi, ông trời thật tốt với nhà họ Lục, thương xót Hi Duệ từ nhỏ đã không có mẹ, nên để cô và thằng sáu nối lại mối duyên xưa."
Tần Dư Kiều tỏ vẻ hoài nghi với lời của Lục Hoà Thước:"Vậy ạ?"
"Những thứ này không còn quan trọng nữa rồi, không còn quan trọng nữa rồi." Lục Hoà Thước cười gượng, "Tôi rất hiểu con trai mình, tuy tính tình nó có lúc nó hơi kiêu ngạo, nhưng đối xử với phụ nữ rất tốt, nhưng nếu về sau nó còn có chỗ nào không tốt.... Cô cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định thay cô dạy dỗ nó."
Tần Dư Kiều hơi mím môi, giả bộ ngốc nghếch không biết trong lòng Lục Hoà Thước đang nghĩ gì, cười nói với ông: "Con biết rồi, cảm ơn bác Lục."
***
Buổi tối Lục Cảnh Diệu nhấn mạnh khái niệm “vợ chồng” cho Tần Dư Kiều nghe, cho cô biết cái gì gọi là "Một chỉnh thể", cái gì gọi là "Người trên cùng một chiếc thuyền".
"Kiều Kiều, anh đã nói với em rồi cái gì là người cùng trên một thuyền, thuyền cũng như giường, cũng như quan hệ giữa anh và em. Chúng ta ngủ chung một giường, là người bên gối khăng khít nhất trên đời này, cho nên em hãm hại ai chứ không nên hãm hại anh, đúng không?"
Tần Dư Kiều nhíu mày: "Ý của anh là em làm sai, em không nên nói với ba anh như vậy phải không?"
"Em không sai.... Em chỉ không hiểu chuyện cho lắm thôi." Lục Cảnh Diệu tiếp tục quán triệt tư tưởng của mình cho Tần Dư Kiều , "Vợ chồng là dây trên một chiếc đàn, ra ngoài chúng ta phải tương thân tương ái thì mới có thể hòa hợp được. Ví dụ như em có ý kiến về anh, em phải bí mật nói với anh, có ý nghĩ gì thì cũng phải về nhà đóng cửa bàn bạc. Về phần tâm trạng em không tốt, em về nhà bạo ngược anh thế nào cũng được. Nhưng mà ở bên ngoài, chúng ta phải cùng đứng trên một chiến tuyến, đúng không?"
Lục Cảnh Diệu giỏi nhất chuyện gì? Rõ ràng là chuyện gì anh cũng có thể xuyên tạc, nói mấy lời vô cùng có lý để mang đến ưu thế cho mình. Tần Dư Kiều ôm cái gối rầm rì, không thể phản bác.
Lục Cảnh Diệu diễn thuyết xong thì nhéo mặt Tần Dư Kiều: "Nhưng mà hôm nay em không cần tự trách mình, anh không trách em, anh biết em đang rất nóng lòng.... Nhưng cũng rất đáng mừng, cánh cửa của ba anh này đúng là chó ngáp phải ruồi, chúng ta đã qua được rồi đấy."
Bây giờ Tần Dư Kiều rất tức giận nhưng không thể trút lên đầu ai, còn làm cho Lục Cảnh Diệu vui vẻ, vừa tức vừa buồn cười, sau đó cầm gối đập vào đầu anh: "Lục Cảnh Diệu, anh đáng ghét quá đi mất."
Ngày ba mươi, Tần Dư Kiều vẫn đưa cái kẻ đáng ghét này và Hi Duệ đáng yêu trở về thành phố G. Trước đó Tần Ngạn Chi gọi cho cô biết bao nhiêu lần, lần cuối do Lục Cảnh Diệu nghe máy.
"Vâng, được, Tết năm nay con sẽ đưa Kiều Kiều về nhà bác." Lục Cảnh Diệu lại tỏ vẻ con rể tốt, "Bác yên tâm, Kiều Kiều nhất định sẽ trở về, có con đảm bảo."
Nhưng mà đối với Lục Hoà Thước mà nói, cái gì gọi là sinh con trai còn không bằng sinh quả trứng?
Bữa cơm cuối năm của nhà họ Lục hôm đó rất không hài hòa. Bởi vì không có cháu nội yêu quý ở đây nên Lục Hoà Thước rất cáu kỉnh, cũng vì là đêm ba mươi nên Lục Gia Anh và Lục Gia Mẫn phải về nhà chồng mừng năm mới, cho nên người đón năm mới cùng Lục Hoà Thước chỉ có ba nhà con trai cả, con trai ba và con trai thứ tư mà thôi. Mặc dù có nhiều cháu nội rối rít từ nước ngoài trở về, nhưng Lục Hoà Thước vẫn không cảm thấy hài lòng.
Hơn nữa Lục Nguyên Đông cũng không có ở đây, anh đến chỗ Vương Bảo Nhi rồi.
***
Tần Dư Kiều vẫn không muốn trở về thành phố G, mặc dù nơi đó chứa đầy những kí ức tuổi thơ của cô, người thân và bạn bè của cô, và cả mối tình đầu của cô nữa.
Nhưng nơi đó cũng có những kỉ niệm rất đau lòng. Cho nên lúc xuống máy bay, Tần Dư Kiều không thể nào thoải mái được, nhưng vì bên cạnh còn có Hi Duệ nên Tần Dư Kiều vẫn cố gắng nở nụ cười che giấu sự khó chịu của mình.
Nhà họ Tần đã cho người đến đón từ sớm, nhưng không ngờ tới người đón lại là Giang Hoa.
"Không ngờ cậu Giang lại đích thân tới đây." Lục Cảnh Diệu hàn thuyên đôi câu, nói với Hi Duệ, "Duệ Duệ, chào chú đi con."
Bởi vì lần đi KTV trước Hi Duệ bị Giang Hoa đoạt chỗ ngồi nên có ấn tượng không mấy tốt đẹp về anh, nhưng vẫn biết thứ gọi là ở địa bàn của người khác thì phải cụp đuôi làm trẻ ngoan. Nóngẩng đầu cười hì hì nói: "Cháu chào chú Giang."
"Ngoan." Giang Hoa nhếch miệng cảm khái, "Tôi cũng không ngờ anh sẽ về cùng Kiều Kiều."
Lục Cảnh Diệu đặt tay lên vai Tần Dư Kiều: "Đúng, ghé thăm muộn như vậy tôi cũng thật có lỗi. Lại nói chúng ta đều là con rể của nhà họ Tần, cậu Giang cũng tiếp xúc với nhà họ Tần nhiều hơn tôi, đến lúc đó mong cậu nói tốt cho tôi vài câu trước mặt bố vợ"
Còn nói ngọt, Giang Hoa khẽ cười một tiếng: "Đến lúc đó rồi nói."
Tần Dư Kiều lên xe của Giang Hoa liền nghĩ tới bà nội. Bà nội còn giận cô không? Lát nữa phải mở miệng với bà nội thế nào đây, rồi phải nói gì tiếp theo đây.... Bà nội thì sao? Liệu bà có nói chuyện với cô không?
"Giang Hoa, bà nội có khoẻ không...." Tần Dư Kiều khẽ hỏi Giang Hoa đang lái xe. Đúng lúc này, Lục Hi Duệ ngồi ở ghế lái phụ quay lại hỏi Lục Cảnh Diệu: "Ba ơi, con phải gọi bà nội của chị Dư Kiều là gì thế ạ?"
Lục Cảnh Diệu: "Lão thái."
Lục Hi Duệ buồn bực: "Lão thái thái thiếu một chữ thái sao?"
Lục Cảnh Diệu giải thích rất đơn giản: "Lão thái nghĩa là cụ. Bà nội của chị Dư Kiều con cũng chính là cụ của con."
Giang Hoa đang định lên tiếng lại không thể nói được chữ nào, một lúc lâu sau mới nói với Tần Dư Kiều: "Khá ổn rồi, có điều mấy năm trước phải phẫu thuật, bây giờ chân bà không được linh hoạt cho lắm."
Tần Dư Kiều khẽ "Ừ" một tiếng. Lục Cảnh Diệu như thể hiểu được suy nghĩ của cô, cầm tay cô lên: "Đừng lo, bà nội không giận em đâu."
Nhưng Lục Cảnh Diệu không ngờ rằng, cụ bà nhà họ Tần nhà họ Tần lại nóng nảy như vậy.
Nhà họ Tần tọa lạc tại trung tâm thành phố, căn nhà mang vẻ cổ kính, đã phủ rêu xanh. Ngoài sân có một chiếc xích đu cũ kỹ đến mức tróc sơn, nhưng hình như mới đổi dây thì phải.
Lúc anh và Dư Kiều đến nhà họ Tần thì cũng đã bốn giờ, phòng bếp của nhà họ Tần đang tất bật chuẩn bị bữa cơm tất niên. Bởi vì đang là mùa đông ngày ngắn đêm dài, nhà họ Tần đã lên đèn. Trong buổi xế chiều nhá nhem tối, ánh đèn của nhà họ Tần như chiếu vào lòng Lục Cảnh Diệu. Thì ra Dư Kiều lớn lên ở đây. Đưa mắt nhìn chiếc xích đu buộc trên cành cây khô, chắc hồi bé cô hay chơi ở đây.
Người nhà họ Tần đã tề tựu trước cửa, Lục Cảnh Diệu chỉ biết Tần Ngạn Chi, lúc đang định kéo Dư Kiều đến chào hỏi, anh lại cảm thấy người Tần Dư Kiều cứng đờ, sau đó anh thấy một bà lão ngồi xe lăn nói với cô gái phía sau: "Nghiên Thanh, đẩy cụ về phòng."
Lục Cảnh Diệu liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Tần Dư Kiều. Cái quái gì thế này?! Sau đó sắc mặt anh cũng trầm xuống, nói với Hi Duệ đã đi được vài bước: "Hi Duệ, quay lại đây nào."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]