Chương trước
Chương sau
Sau ngày chia tay, Tần Dư Kiều chưa gặp lại Lục Nguyên Đông. Đôi lúc quan hệ biến đổi, hai người rõ ràng cũng chỉ vài ngày không gặp, khi gặp lại đã trở thành người xa lạ.

Lúc Tần Dư Kiều xuống nhà, Lục Nguyên Đông cười với cô: “Dư Kiều.”

Tần Dư Kiều cười lại: “Con chào dì Dương.” Sau đó đã bị Dương Nhân Nhân kéo tay. Dương Nhân Nhân lo lắng nhìn cô: “Kiều Kiều, con có thể tha thứ cho Nguyên Đông không?”

Tần Dư Kiều thấy Dương Nhân Nhân đối với cô như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng cô lại không thể nói với bà: Thật ra con và Lục Cảnh Diệu nhà dì đã có một đứa con trai từ bảy năm trước, cho nên dì không cần áy náy đâu, người cần áy náy là con này.

“Dì Dương, dì nói gì vậy, con và Nguyên Đông chia tay trong hòa bình, không ai phải xin lỗi ai cả.” Tần Dư Kiều hờ hững nói, nhìn Lục Nguyên Đông, cười nói: “Nguyên Đông, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Chúng ta chia tay là do hai bên không hợp nhau, có phải anh đã quên giải thích với mẹ anh rồi không?”

Đèn ở đại sảnh nhà họ Bạch sáng trưng, sáng đến mức làm khóe mắt Lục Nguyên Đông đau nhói. Dưới ánh đèn đó, Tần Dư Kiều cười nói tự nhiên, tuy gầy đi nhưng lại hoạt bát hơn, áo khoác màu xanh ngọc tôn lên làn da trắng nõn hồng hào của cô, bên trong là bộ lễ phục cổ chữ V màu bạc sáng. Cũng không biết có phải hiếm khi thấy Tần Dư Kiều mặc quần áo sáng màu hay do gầy đi, Tần Dư Kiều trước mắt không chỉ khiến mắt anh sáng lên, vẻ đẹp của cô tựa như đóa hoa quỳnh nở rộ, như ngừng lại trong tim anh.

Lục Nguyên Đông cúi gằm mặt, không nói gì cả.

Tần Dư Kiều hơi bực mình, cô đã có lòng giải vây cho anh, anh còn không biết đón lấy.

Đúng lúc này, Bạch Quyên không chịu được nói chen vào, giọng điệu gây khó dễ, nói toạc trước mặt Bạch Diệu và Đỗ Ngọc Trân: “Tần Dư Kiều, bây giờ em còn nói giúp Lục Nguyên Đông à? Cái gì mà tính cách không hợp chứ, ảnh của anh ta và Vương Bảo Nhi sắp đăng lên báo rồi kìa. Em đừng làm người tốt như vậy có được không? Lòng tốt của em, người ta chưa chắc đã cần!”

Tần Dư Kiều: “…”

“Nhưng chuyện này cũng chẳng trách em được, là nhà họ Bạch có lỗi với em. Cả nhà chị đều bị mù mắt, ba chị bị mù mắt, mẹ chị bị mù mắt, chị cũng bị mù mắt, tự nhận là tìm một mối tốt cho em, cuối cùng lại làm em mất mặt. Xin lỗi em, Kiều Kiều.”

Đôi lúc Tần Dư Kiều cảm thấy tính khí Bạch Quyên cũng như Lục Cảnh Diệu, rất giỏi việc giải quyết chuyện giữa người và người. Hơn nữa một khi có chuyện gì níu chân, cũng chỉ có cô ấy khiển trách người khác. Nói thì cứ như súng liên thanh, không thèm để ý sắc mặt người khác.

Bạch Quyên vừa dứt lời, Bạch Diệu và Ngọc Trân đều tiến lên ngăn lại, nhưng nào có ngăn được. Ngừng một lát, Bạch Quyên lại nói tiếp: “Thật ra bây giờ chia tay cũng tốt, dù sao còn tốt hơn việc sau khi kết hôn mới xảy ra chuyện. Nói như vậy, Lục Nguyên Đông, tôi còn phải biết ơn anh, anh không để Kiều Kiều nhà tôi trở thành phụ nữ bị chồng bỏ.”

“Quyên Tử…” Mặt Dương Nhân Nhân lúc đỏ lúc trắng, rối rắm nhìn Bạch Quyên, “Nguyên Đông không đúng, nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Bạch Quyên càng lúc càng hăng, “Tôi không nói cậu ta đúng, đương nhiên cậu ta sai, hơn nữa là sai lầm lớn! Nếu ban đầu cậu ta không hài lòng với Kiều Kiều nhà chúng tôi thì có thể nói thẳng, kết quả cậu ta lại đùa giỡn nói lời đường mật với Kiều Kiều nhà chúng tôi. Kiều Kiều nhà chúng tôi rất đơn thuần, còn thật lòng yêu thương cậu… Lục Nguyên Đông, em ấy thật sự muốn kết hôn với cậu, muốn ở bên cậu… Kết quả cậu thật tốt, mới qua lại được một thời gian đã bắt cá hai tay rồi, không phải rõ ràng là ức hiếp người sao. Lục Nguyên Đông, cậu nói thật đi, Vương Bảo Nhi kia có gì hơn Kiều Kiều nhà chúng tôi, có phải chê Kiều Kiều nhà chúng tôi béo hay không? Mắt chó của cậu đúng là bị mù mà, cậu có biết bởi vì chuyện của cậu, Kiều Kiều nhà chúng tôi cũng… cũng… gầy mất mấy cân hay không…”

Bạch Quyên càng nói càng hăng, càng lúc càng khoa trương.

“Bạch Quyên…” Tần Dư Kiều giữ chặt tay chị họ Bạch Quyên, “Chị để tự em tự giải quyết đi. Chị lên tầng chọn trang sức phối hợp với lễ phục giúp em với.”

Bạch Quyên còn có một câu chưa nói, đâu chịu đi, hất tay Tần Dư Kiều rồi nói một câu cuối cùng: “Cũng đúng, nhà họ Lục các người giàu có, là gia tộc cách mạng, các người nhà lớn nghiệp lớn, các người gia tài bạc vạn… Tóm lại, là nhà họ Bạch nhà họ Tần chúng tôi trèo cao, cho nên tạm biệt không tiễn.” Nói xong, còn chìa tay tỏ ý “mời đi”, khiến Bạch Diệu, Đỗ Ngọc Trân tức giận đến mức không nói nên lời.

“Bạch Quyên, con im miệng cho ba!” Bạch Diệu bực mừng quát lên, nghiêm mặt. “Con lên tầng cho ba!”

Bạch Quyên nói sướng mồm, vỗ vai Tần Dư Kiều: “Bây giờ em xử lý đi.”

……

Bạch Quyên thì sung sướng, còn Tần Dư Kiều thì đau đầu không biết nên mở miệng thế nào. Quay lại nhìn Dương Nhân Nhân: “Dì Dương, dì cũng biết tính tình của Quyên Tử, dì đừng so đo với chị ấy.”

Dương Nhân Nhân thật ra rất dễ xúc động, rất dễ mềm lòng, lăn ra khóc ngay được. Bà kéo tay Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, xin lỗi…”

Tần Dư Kiều nhìn bác trai, biểu cảm cầu xin giải thoát.

Bạch Diệu chậm rãi đứng lên, “Thật ra đều là chuyện của bọn nhỏ, người lớn chúng ta cần gì ầm ĩ cùng chúng nó. Quyên Tử có một câu không sai, chuyện này người đáng trách nhất là tôi. Kiều Kiều cũng chưa ế, tôi gấp làm gì.”

Đỗ Ngọc Trân là bạn tốt của Dương Nhân Nhân, đêm nay cũng không biết nói gì, chỉ lo lắng thở dài. Trước kia bà cho rằng Tần Dư Kiều chuyển ra ngoài để tiện hẹn hò, bây giờ đoán chừng đang chữa vết thương lòng.

“Bác Bạch, là cháu có lỗi với Dư Kiều, phụ lòng cô ấy…” Lục Nguyên Đông nhìn xoáy vào Tần Dư Kiều, cúi mình trước Bạch Diệu, “Cháu xin lỗi.”

Bạch Diệu thở dài đỡ Lục Nguyên Đông lên, nói với giọng điệu trưởng bối: “Người trẻ tuổi phạm chút sai lầm cũng không sao, nếu Kiều Kiều đã nói không sao, cậu cũng không phải áy náy, đối xử với cô gái kia thật tốt, đừng phạm sai lầm nữa. Về phần cậu và Kiều Kiều, coi như hữu duyên vô phận đi.”

Lục Nguyên Đông gật đầu, sau đó không nói gì nữa.

Tần Dư Kiều cười gượng hai tiếng, nói với hai bác: “Vậy mọi người trò chuyện, con cũng lên tầng đây. Còn vẫn chưa chọn được… trang sức.....”

Đỗ Ngọc Trân gật đầu với cô, vẻ mặt áy náy, sau đó nói với Dương Nhân Nhân: “Nhân Nhân, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, lời của Quyên Tử đừng để trong lòng. Nó vốn vậy, nói chuyện với người ta cứ như ăn phải thuốc nổ.”

“Không sao.” Dương Nhân Nhân thản nhiên nói, nhìn theo bóng lưng đi lên tầng của Tần Dư Kiều, trong lòng vẫn tràn nuối tiếc: Cô bé tốt, tiếc rằng lại chia tay với Nguyên Đông như vậy.

Khi Tần Dư Kiều xoay người lên tầng, Lục Nguyên Đông cũng nhìn theo, đột nhiên có cảm giác khó chịu đến mức khó thở, cứ như ngâm mình trong nước biển, nước biển lạnh băng sắp nuốt trọn anh. Thật ra anh rất muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng người nhảy xuống hưởng thụ kích thích là anh.

Lúc tinh trùng lên não, tình yêu của Lục Nguyên Đông chỉ chiếm hạ phong.

***

Ngày hôm sau chính là tiệc mừng thọ của Bạch Diệu, vì hôm qua Bạch Quyên bị Bạch Diệu mắng nên đến đêm lại về hang ổ của mình, Tần Dư Kiều gọi điện thoại cho cô, Bạch Quyên vẫn đang mơ màng: “Kiều Kiều, hôm qua chị giúp em xả giận như vậy, hôm nay em ra mặt giúp chị, chị ngủ một lát rồi đến…”

Tần Dư Kiều: “…”

Vừa cúp điện thoại, Lục Cảnh Diệu lại gọi đến.

“Hôm nay bận lắm không?”

Tần Dư Kiều dựa lưng vào tường, bất tri bất giác đã coi Lục Cảnh Diệu như người đàn ông của mình, giọng điệu hơi hờn giận: “Hôm qua dì Dương và Nguyên Đông đến đây…”

“Anh biết, hôm qua chị hai cũng nói với anh rồi.” Giọng điệu Lục Cảnh Diệu không thể hiện rõ thái độ, thản nhiên, nhưng vẫn luôn suy nghĩ cho cô, hơn nữa rất hiểu suy nghĩ trong lòng cô, “Chuyện của Nguyên Đông với Vương Bảo Nhi là thật, cho nên em không cần phải áy náy gì, người em cảm thấy nên áy náy là anh và Hi Duệ. Cái gì nhẹ cái gì nặng, em đã lớn như vậy rồi, trong lòng phải tự hiểu rõ.”

Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Được rồi được rồi, em cúp đây.”

Lục Cảnh Diệu không chịu cúp: “Hôn một cái.”

Tần Dư Kiều: “Dở hơi.”

Lục Cảnh Diệu: “Hôn một cái.”

Tần Dư Kiều cúi đầu cười ra tiếng, sau đó “chụt” một cái với di động: “Có thể cúp máy được chưa?”

“Vội gì chứ, anh còn chưa hôn em mà.” Lục Cảnh Diệu nói như lẽ đương nhiên. Đúng lúc này, bên ngoài phòng làm việc có tiếng gõ cửa, nhưng anh không vội cúp điện thoại, sau khi nói thêm mấy lời sến rện mới cúp máy, vui vẻ dựa lưng vào ghế, nói với người bên ngoài: “Vào đi.”

“Tổng giám đốc Lục, đây là quà mừng thọ.”

Lục Cảnh Diệu mở tấm tranh chữ của một danh gia mà thư ký đưa cho anh, nhìn mấy lần: “Ra ngoài đi.”

Thật ra Lục Cảnh Diệu không thích lấy lòng người khác, nhưng anh có thể lấy Tần Dư Kiều hay không, Bạch Diệu này vẫn là mấu chốt. Ông ta chính là người nhà mẹ đẻ của Tần Dư Kiều đó.

***

Ở thành phố S, nhà họ Bạch không tính là danh gia vọng tộc, nhưng cũng có căn cơ vài đời, hơn nữa Bạch Diệu biết làm người, cũng có quan hệ rộng ở thành phố S. Vì vậy lễ đại thọ sáu mươi tuổi của Bạch Diệu, nhà họ Lục, Hàn, Triệu, Giang, Nhan, Đỗ ở thành phố S đều có mặt, vấn đề là mỗi nhà cử ai và bao nhiêu người đến.

Ví dụ như nhà họ Hàn, tuy ông Hàn không đến nhưng con trai cả và con trai thứ hai đều có mặt. Tần Dư Kiều rất chú ý đến con trai cả Hàn Ích Dương kia.

Trước kia Bạch Quyên từng nói chị ấy thích Hàn Ích Dương, kết quả lên đại học lại yêu Trần Tri Trạch tha thiết, về sau nhắc tới Hàn Ích Dương, giọng điệu muốn sống muốn chết đã thay đổi, “Em nói Hàn Ích Dương à? Anh ta chính là tên lưu manh một vạn tuổi.”

Hai người con trai của nhà họ Hàn đều xuất sắc hơn người, bởi vì hồi trước làm ăn với Tô thị nên Tần Dư Kiều cũng hóng hớt được ít chuyện của nhà họ Hàn. Về phần Chu Thương Thương kia, có vô vàn cách giải thích khác nhau, có người nói cô ta xui xẻo, cũng có người ghen tỵ không thôi. Có điều nhìn thấy ba đứa nhóc sinh ba xinh đẹp ngồi bên cạnh con trai thứ hai nhà họ Hàn, Tần Dư Kiều cũng cảm thấy Chu Thương Thương đúng là may mắn.

***

Trên đại sảnh, chủ yếu do Tần Dư Kiều và Trần Tri Trạch tiếp đãi, Tần Dư Kiều tiếp xúc không nhiều với ông anh rể này, chỉ biết anh ấy làm việc thỏa đáng, nhưng tính khí hơi lạnh lùng. Bạch Quyên náo loạn đòi ly dị với anh ấy đã nhiều năm, anh ấy lại không hề tỏ chút thái độ, vẫn giữ khuôn phép lo liệu chuyện làm ăn cho nhà họ Bạch.

Bạch Diệu rất áy náy với đứa con rể này, cho nên phần lớn chuyện làm ăn của nhà họ Bạch đều ở trong tay Trần Tri Trạch.

“Kiều Kiều, em gọi điện cho Quyên Tử hộ anh.” Trần Tri Trạch nói với cô.

Tần Dư Kiều không chịu nổi vợ chồng nhà này, quan hệ lạnh lùng đến ngay cả điện thoại cũng không muốn gọi, Tần Dư Kiều vào phòng vệ sinh gọi điện cho Bạch Quyên: “Chị có đến không hả?”

Bạch Quyên: “Đến, đến, đến, chị còn phải chúc ông già phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn mà…”

“…”

Lúc Tần Dư Kiều cúp điện thoại đi ra, nhà họ Giang và nhà họ Lục đến gần như một lúc. Thiệp mời gửi tới nhà họ Lục vốn nhiều nhất, có điều hình như do cô và Lục Nguyên Đông chia tay, nên hôm nay nhà họ Lục chỉ có Lục Gia Anh, Dương Nhân Nhân, Lục Nguyên Đông, và cả Lục Cảnh Diệu cùng Hi Duệ đến.

Bạch Diệu sợ cô xấu hổ nên bảo Đỗ Ngọc Trân dẫn cô tới chỗ nhà họ Giang, còn mình tới tiếp đãi người nhà họ Lục.

Kết quả khi cô thấy Giang Hoa ngồi ở bàn nhà họ Giang thì Tần Dư Kiều mới biết được cái gì gọi là tình cờ.

Tần Dư Kiều cảm thấy lâu rồi mình chưa gặp Giang Hoa, chắc hẳn tính cách anh ta đã thay đổi ít nhiều, kết quả vẫn hèn hạ như xưa.

Giang Hoa nói với Giang Nham bên cạnh: “Tần Dư Kiều, mối tình đầu của em, cô nàng cắm sừng em đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.