Chương trước
Chương sau
Lục Hi Duệ cảm thấy cha mình không hề phù hợp với những câu như: "Lấy mình làm gương", "Cha mẹ chính là tấm gương tốt cho con cái." Vừa rồi, khi cha yêu cầu cậu phải biết lễ phép, nhưng sao lại không nghĩ đến thái độ của cha đối với cậu như thế nào chứ?
Nhưng mặc kệ hình tượng của cha cậu lúc này như thế nào, Lục Hi Duệ rất muốn được trò chuyện với chị Dư Kiều, cho nên cậu bé rời sự chú ý khỏi trò chơi của mình, sau đó nhìn về phía Lục Cảnh Diệu: “Nhưng mà con còn chưa có số điện thoại của chị Dư Kiều.”
Lục Hi Duệ là đứa trẻ nhanh nhạy, vấn đề vừa hỏi xong đã ngay lập tức nghĩ ra cách giải quyết: “Con đi tìm anh Nguyên Đông.”
“Không cần phải phiền phức như vậy.” Lục Cảnh Diệu nhàn nhạt trả lời, đưa di động của mình cho con trai, sau đó đọc một chuỗi các dãy số: 136xxxxxxxx, nhớ kỹ chưa?”
Trí nhớ của Lục Hi Duệ rất tốt, rất nhanh đã lưu được số điện thoại vào máy, sau khi lưu xong cậu không gọi điện luôn mà nhìn chằm chằm vào dãy số di động với dáng vẻ trầm tư.
Lục Cảnh Diệu liếc mắt nhìn con: “ Sao vậy?”
Lục Hi Duệ ngẩng đầu, tỏ ra cực kì nghiêm trọng mở miệng: “Con thấy hơi ngượng.”
Lục Cảnh Diệu cố gắng tỏ ra kiên nhẫn, từ từ chỉ dẫn: “ Vì sao con thấy ngượng?”
Lục Hi Duệ giải thích: "Con mạo muội gọi điện thoại cho chị Dư Kiều. Có khi nào quá đường đột không?”
Nghe được hai từ ‘mạo muội‘ và ‘đường đột‘, Lục Cảnh Diệu hơi ngạc nhiên, con mình sao lại có thể vận dụng ‘Từ ngữ trung cấp‘ lảnh lót đến thế này, sau đó anh giảm tốc độ lái xe, nói: “Con gọi điện cảm ơn là có ý tốt, rất lễ phép. Cha tin khi Dư Kiều nhận điện thoại của con sẽ rất vui vẻ, hơn nữa cha thấy chị ấy cũng rất thích con, nếu không tin, con cứ gọi thử đi.”
Lục Hi Duệ nghe cha mình bảo chị Dư Kiều thích mình, gương mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ ửng lên, có điều Lục Cảnh Diệu lại không nhìn thấy chuyện này, tựa như Lục Hi Duệ cũng không nghe ra vì sao khi cha mình nói hai chữ ‘Dư Kiều‘ lại tự nhiên đến vậy.
***
Tần Dư Kiều không ngờ dãy số lạ này là Lục Hi Duệ gọi tới. Giọng nói của cậu nhóc có chút hồi hộp, cũng bởi vì hồi hộp lúng túng nên cậu bé nói khá nhanh, nhưng mỗi câu đều phát âm rõ ràng, tròn trịa, có điều hơi bị lập từ mà thôi.
Tần Dư Kiều đặt di động bên tai, dường như nghe được tiếng hít thở của cậu nhóc, hơi thở thanh thoát, dịu dàng non nớt, mang theo hơi thở tân xuân rất trong trẻo.
“Chị Dư Kiều, cảm ơn chị đã vẽ cho em, em rất thích. Cho nên em cố tình gọi điện cho chị nói một tiếng cảm ơn. Hy vọng chị sẽ không cảm thấy đường đột, em chỉ muốn cảm ơn chị thôi ...”
Lục Hi Duệ nói một hơi hết cả câu, sau đó ôm tâm trạng bồn chồn chờ chị Dư Kiều trả lời.
Lục Cảnh Diệu đang lái xe thoáng quay sang nhìn con, rồi lại quay đầu nhìn về phía trước, con trai mình thật là quá mất mặt.
Tần Dư Kiều đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống dòng xe dưới đường, bên ngoài ánh nắng mặt trời chiếu hắt lên cửa kính, thời tiết hôm nay rất đẹp.
“Chị cũng rất vui khi em thích bức tranh ấy.” Khóe miệng Tần Dư Kiều cong lên: “ Nhưng bức tranh ấy chị vẽ theo cảm hứng, lần sau chị sẽ vẽ cho em bức đẹp hơn.”
Lục Hi Duệ ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, sau đó chuyển điện thoại sang tai khác, khiến Lục Cảnh Diệu buồn cười.
Từ nhỏ Lục Hi Duệ đã rất không thích bị xâm phạm chuyện riêng tư. Chẳng hạn như lúc trước khi còn đi nhà trẻ, cậu bé không bao giờ để người giúp việc tắm rửa cho mình.
Đây chính là tật xấu, Lục Hòa Thước nói rằng cậu bé và cha nó giống hệt nhau.
“ Thật sao?” Lục Hi Duệ cầm di động sau đó nhẩm tính thời gian biểu của mình. Ngoại trừ những ngày đi học, cuối tuần còn phải đi học thêm, cậu bé chỉ rảnh có đúng buổi chiều chủ nhật.
“Chủ nhật tuần này em rảnh, được không chị?.”
Tần Dư Kiều nghe xong nhất thời chưa hiểu được ý của Lục Hi Duệ, mất một lúc sau cô mới hiểu được. Ý rằng Lục Hi Duệ muốn làm người mẫu cho cô, Tần Dư Kiều bật cười: “ Không cần tới cũng được, Duệ Duệ đẹp trai như vậy, chị nhớ rất rõ.”
“ Vâng.” Lục Hi Duệ còn nói thêm vài câu, nhưng giọng nói so với lúc trước có phần khác lạ.
Tần Dư Kiều nhận ra được giọng nói khác so với lúc trước của Lục Hi Duệ, chẳng lẽ đứa nhỏ này muốn lấy cớ ra ngoài đi chơi nhưng cô đã vô tình vùi dập ý nghĩ này? Tần Dư Kiều bỗng thấy không đành lòng: “ Vậy như này đi, chủ nhật chị sẽ gọi lại cho em, được không?.”
Lục Hi Duệ rất phấn khích, reo mừng trong điện thoại rồi cúp máy.
“Nói xong rồi sao?” Lục Cảnh Diệu đặt câu hỏi.
Lục Hi Duệ gật đầu, sau đó trả lại điện thoại cho cha, rồi cúi thấp đầu, cậu bé dùng giọng nói vô cùng đứng đắn: “Cha, chủ nhật này con và chị Dư Kiều có hẹn. Cho nên, cha cho con mượn chú Vương một lúc.” Chú Vương là Vương Hữu Chi, lái xe của Lục Cảnh Diệu.
Lục Cảnh Diệu lần đầu tiên tỏ ra rất hào phòng, đồng ý một cách sảng khoái: “ Được.”
***
Cân nặng của Tần Dư Kiều có chút thay đổi, cô đã giảm được hơn 5 kg, đó là hiệu quả của việc uống thuốc giảm cân.
Nửa tháng cô giảm được 5kg, không biết là sau khi dùng thuốc có tác dụng hay do chơi tennis cùng Lục Nguyên Đông nên giảm được cân.
Tần Dư Kiều nhíu mày nhìn mình đứng trước gương, đối với một người béo mà nói 75kg hay 70kg cũng chẳng có gì là khác nhau, chung quy vẫn là béo.
Buổi tối, Tần Dư Kiều tập yoga hơn hai tiếng. Lúc tập xong, mồ hôi đầm đìa, điện thoại để trên sàn bỗng sáng lên, lại là một dãy số lạ, theo như đầu số thì là thành phố G.
Tần Dư Kiều bấm nút nghe, là giọng nữ hơi khó nghe truyền trới: “ Là Dư Kiều sao? Mình là Trần Manh, bạn còn nhớ không?.”
Tần Dư Kiều chần chừ một lúc mới lên tiếng: “Trần Manh?”
Trần Manh là bạn học của Tần Dư Kiều, cũng chỉ là bạn học mà thôi, chứ nếu nói là bạn bè thì còn quá sớm. Trần Manh là bạn gái mà Giang Hoa quen sau khi cô và anh ta chia tay.
Xác định người nghe chính là Tần Dư Kiều, Trần Manh bắt đầu nói chuyện, nói chuyện giống như cả hai chưa từng xảy ra chuyện gì: “ Sao về nước rồi mà không liên lạc với bọn mình?”
Tần Dư Kiều nói xin lỗi, chờ đợi Trần Manh vào chủ đề chính.
Kết quả là nói đến câu thứ hai, Trần Manh đã vào đề: “ Nghe Hứa Thực nói bạn béo lên nhiều lắm hả?”
Tần Dư Kiều: “ Đúng vậy, béo lên nhiều.”
“ Sống ở nước ngoài thoải mái đến vậy sao?”
Tần Dư Kiều tủm tỉm cười, nói: “ Rất tốt.” Trong lòng không nhịn được, mắng tên Hứa Thực lắm mồm kia.
“ Cũng không sao, giảm béo đi là được.” Trần Manh an ủi, giọng nói nghe cũng có vẻ chân thành. Nói xong, lơ đãng nói đến chuyện của Hạ Nghiên Thanh.
Tần Dư Kiều bởi vì đang nghe thoại cho nên vừa vào nhà tắm vừa xả nước, để tiếng nước chạy hòa lẫn với tiếng nói trong điện thoại, cho nên lúc cúp máy, Tần Dư Kiều nghe câu được câu không.
Nghe nói, Hạ Nghiên Thanh sống cũng rất tốt, được nhiều người đàn ông theo đuổi, rồi Hạ Nghiên Thanh trên người toàn mặc đồ hiệu, rồi bạn trai hiện tại của Hạ Nghiên Thanh là Giang Hoa.
Đối với những chuyện này, Tần Dư Kiều cũng không thấy ngạc nhiên. Hạ Vân gả cho Tần Ngạn Chi, đương nhiên Hạ Nghiên Thanh cũng được thơm lây. Cho dù Hạ Nghiên Thanh không phải con ruột của Tần Ngạn Chi, nhưng Tần Ngạn Chi yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên Hạ Nghiên Thanh cũng nhận được không ít lợi lộc.
Chỉ có điều, Tần Dư Kiều cảm thấy khá ngạc nhiên khi Giang Hoa lại là bạn trai của Hạ Nghiên Thanh.
Thật ra chuyện này khiến Tần Dư Kiều rất ngạc nhiên nhưng cũng bình thường thôi. Thành phố G là một vòng luẩn quẩn so với thành phố S còn nhỏ hơn, người yêu người, gặp nhau rồi quen biết cũng là chuyện thường.
***
Lúc chuẩn bị lên giường đi ngủ, Tần Dư Kiều lại nghe điện thoại của một người bạn học bên Anh - Brian. Brian là người Oxford, lúc cô béo anh ta vẫn một mực theo đuổi cô, nguyên nhân vì anh ta mê mẩn văn hóa Đại Đường - Trung Quốc, càng mê mẩn người đẹp Dương Quý Phi. Sau này dù không thành một cặp nhưng cô và Brian lại trở thành bạn bè.
Log in vào MSN, Brian gởi cho cô một tệp ảnh mới chụp, bởi vì lâu không dùng MSN nên khi đăng nhập cô phát hiện có người muốn add nick mình.
Đó là Trần Manh.
Trần Manh vào chat với cô, sau đó lại gởi một đường link cho Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều hỏi: “ Cái gì vậy?”
Trần Manh: “ Bạn cứ click vào sẽ biết.”
Tần Dư Kiều vừa click vào, là bức ảnh tự chụp của Hạ Nghiên Thanh, hóa ra đây là trang cá nhân của Hạ Nghiên Thanh.
Trần Manh rất nhanh đã đi vào chủ đề chính, Tần Dư Kiều nghe được vẻ bất bình của Trần Manh: “ Mình thực sự không chịu được cái vẻ mặt khinh người của cô ta.”
Tần Dư Kiều vừa trò chuyện với Trần Manh, vừa dạo quanh trang cá nhân của Hạ Nghiên Thanh. Phát hiện trong đó có rất nhiều ảnh chụp, phản ánh cuộc sống xa hoa thích khoe của, rồi cả những status về cuộc sống, về triết lí nhân sinh và ảnh chụp lúc đi du lịch.
Không, du lịch thì rất là quê, phải nói là đi tour.
Tầm Dư Kiều nhìn thấy dưới mỗi bức ảnh của Hạ Nghiên Thanh đều viết những lời nhắn nhỏ. Hạ Nghiên Thanh tỏ ra là người có cốt cách, ở dưới còn có một đám fan tâng bốc diện mạo và tài năng của cô ta, mà Hạ Nghiên Thanh không trả lời, chỉ điểm này thôi cũng cho thấy vẻ cao ngạo và tự phụ của cô ta.
Nhìn một lúc, Tần Dư Kiều khẽ nở nụ cười, Trần Manh vẫn còn đang rất khó chịu, gởi vài bức ảnh cho cô rồi bắt đầu nói: “ Nhìn cái dòng này xem, đúng là tự tôn mình làm thánh nữ, quả nhiên là loại người thấp hèn già mồm.”
Bạch Quyên từng nói con gái quen biết nhau thi thoảng có những thay đổi khác lạ. Ví dụ như Trần Manh, tìm cô nói chuyện thân thiện như vậy, phỏng chừng là muốn tìm đồng minh.
***
Lục Nguyên Đông mời Tần Dư Kiều đi ăn cơm, ở thành phố S có một quán chay, bởi vì là đồ ăn chay nên Lục Nguyên Đông và Tần Dư Kiều ngồi trước một chiếc bàn tròn nhỏ, nói chuyện như hai hòa thượng. Tần Dư Kiều cũng đáp lại nhiệt tình, ăn cơm xong, cốc nâng cũng không ít.
Chỉ có điều hai người không có uống rượu, thật ra Lục Nguyên Đông muốn cùng Tần Dư Kiều uống rượu. Nhưng cô lại từ chối anh ta, cho rằng nên lấy trà thay rượu. Sau đó cô còn tự tay mình pha trà, rửa chén, châm trà, sau đó đem chén trà đặt trước mặt Lục Nguyên Đông.
Lục Nguyên Đông bỗng cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn, nhấp một ngụm trà Thiết Quan Âm do Tần Dư Kiều tự tay pha, lần đầu tiên uống trà hương, cảm giác đăng đắng lâu tan trong miệng.
Lúc đưa Tần Dư Kiều trở về, Lục Nguyên Đông bỗng gọi tên cô, sau đó đưa ra lời thỉnh cầu: “ Dư Kiều, làm bạn gái anh đi.”
Tần Dư Kiều hơi sửng sốt, sau đó mím môi cười cười: “ Không chê tôi béo sao?” Tần Dư Kiều hỏi nhưng không hề có cảm giác tự ti chút nào, nghe giống câu đùa hơn.
Lục Nguyên Đông hơi nóng nảy: “ Anh thừa nhận lúc mới bắt đầu mình có thành kiến đối với em. Nhưng Dư Kiều, tin tưởng anh, anh thực sự không để tâm tới cân nặng của em. Đối với anh, em là một cô gái xinh đẹp, anh thích cảm giác khi được ở bên em, hy vọng em cho anh một cơ hội.”
Đây là lần đầu tiên Lục Nguyên Đông nói ra những lời buồn nôn như này, rõ ràng hồi trước bị cha ép đọc thuộc những tác phẩm cổ điển nổi tiếng, nhưng lúc này lại không tìm ra được những từ ngữ hình dung được cảm giác trong lòng anh ta, không thể tạo ra được một câu thổ lộ ngọt ngào. Bây giờ biến thành lời bày tỏ hết sức buồn cười.
Tần Dư Kiều vẫn không trả lời, Lục Nguyên Đông gấp gáp hỏi tiếp: “ Có phải anh quá nóng vội không?”
Tần Dư Kiều còn chưa nói gì. Lục Nguyên Đông hỏi sang vấn đề khác: “ Có phải anh chưa được tốt?.”
Tần Dư Kiều không nhịn được, bật cười, sau đó tổ chức lại bộ máy ngôn ngữ, nói: “ Anh đã rất tốt rồi.”
“Anh rất tốt rồi!” Lục Nguyên Đông cảm thấy não mình hình như teo nhỏ lại. Chẳng lẽ trước đây anh chưa tốt? Cho tới nay anh ta đều đối xử rất tốt với mọi người, không nghĩ tới bản thân đây là lần đầu tiên ‘đã rất tốt rồi’.
Nét mặt của Lục Nguyên Đông ủ rũ như hoa héo, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười. Lục Nguyên Đông nhìn Tần Dư Kiều nói: “ Không sao cả, coi như chuyện này chưa xảy ra. Là do anh nóng vội quá.”
Tần Dư Kiều hơi ngượng ngùng kiễng chân, đi ngang người anh khẽ đặt nụ hôn nhẹ lên gò má của anh.Đối với người đã đứng ngây dại là Lục Nguyên Đông, cô nói: “Anh rất tốt. Nhưng hiện tại, em chỉ có thể đồng ý làm bạn của anh. Cho em chút thời gian, em hi vọng mình có thể xinh đẹp đứng cạnh bên anh.”
Lục Nguyên Đông choáng váng, bỗng ôm chặt lấy Tần Dư Kiều: “ Kiều Kiều, em đã xinh lắm rồi, đừng vì anh mà giảm béo.”
Tần Dư Kiều tỏ ra rất vui vẻ: “ Không phải giảm béo vì anh.”
Lục Nguyên Đông tràn ngập ý cười: “Cũng như nhau cả thôi.”
Lục Nguyên Đông rất đỗi vui mừng, trên đường về trong đầu đều chìm ngập trong suy nghĩ: “ Kiều Kiều vì anh mà giảm béo.”
Giang Nham từng nói một câu, đàn ông vì muốn âu yếm với bạn gái mà cai thuốc. So với việc phụ nữ giảm béo thì cũng dằn vặt như đàn ông cai thuốc. Cho nên, phụ nữ mà vì đàn ông giảm béo thì chắc chắn người ấy đã yêu mình.
Suy nghĩ này cứ quanh quẩn lượn lờ trong đầu của Lục Nguyên Đông, buổi tối về anh ta không tài nào chợp mắt được.
Cho dù Tần Dư Kiều nói rằng cô giảm béo không phải vì anh nhưng Tần Dư Kiều đã bị tình cảm của anh cảm hóa, bị sự thâm tình của anh đốn ngã.
***
Tần Dư Kiều dành cả đêm để suy nghĩ về vấn đề vừa xảy ra, giống như thấy bản thân mình có chút kì lạ, trong đầu bỗng xuất hiện lên cảnh tượng này, hình như nó đã từng xảy ra. Nó khiến cho hình ảnh của Lục Nguyên Đông đối với cô tăng thêm một bậc cảm tình, đương nhiên Lục Nguyên Đông là người rất dễ tạo được thiện cảm với người khác. Đẹp trai, lương thiện, thẳng thắn...
Chỉ có điều, sau này Tần Dư Kiều cũng không nghĩ rằng sự thẳng thắn của Lục Nguyên Đông đã gây ra tổn thương cho mình. Nhưng đã lựa chọn một người để thích, cô sẽ chịu trách nhiệm cho dù kết quả có thế nào đi chăng nữa.
Mặc kệ tình yêu và hôn nhân giống nhau như thế nào, giống như Bạch Thiên Du và Tần Ngạn Chi, bởi vì tình yêu nên mới kết hôn. Ban đầu, thì nó ngọt ngào tốt đẹp đến vậy, nhưng khi kết hôn rồi vẫn có khả năng ly hôn. Ngọt ngào rồi cũng có ngày trở thành cay đắng, lạnh lẽo, đầy tàn khốc. Hai người yêu nhau rồi cũng trở mặt thành thù, đối đáp lại với nhau bằng những gương mặt băng lạnh vô tình, một bước cũng không chịu nhường nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.