Châm ngôn của mama Cá Voi: Một chương phải viết hơn 2k chữ về tụi nhỏ mới yên lòng nhắm mắt.
- --
Gần cuối tháng 1, hết hôm nay và ngày mai nữa thôi là nghỉ Tết Nguyên đán. Bây giờ là 8 giờ tối, tôi đang nhảy vũ điệu quằn quại with mấy cuốn từ vựng mà Minh Hoàng vừa tặng.
Ting. Tiếng thông báo tin nhắn vang lên.
[Group zalo: Cô Kim Ngọc và bầy con thơ 10A1]
[Mai Kim Ngọc: Mai có đoàn y tế bên huyện sang trường mình để khám sức khỏe định kỳ cho các em đó nha!!! Các em chuẩn bị, mai lớp mình là lớp đầu tiên đó.]
[Hoài An: Mai bé mang đôi giày 10 phân nha cô:'))]
[Phú Lợi: Hết cứu.]
[Mai Kim Ngọc: @Hoài An mang đi bé, dù sao cũng phải cởi ra mà ^^.]
[Hoài An: -_-]
[Mai Kim Ngọc: Mấy bé cứ bình tĩnh mà run nhé >
***
Chán chả buồn nói luôn. Dạ vâng, tôi là Nguyễn Trần Nguyệt Ánh, người con gái đang chờ đến lượt đo chiều cao, đo cân nặng, đo nhịp tim,... Chờ Hoài An xong là tới tôi rồi. Không biết sầu hay buồn nữa.
"Nguyễn Trần Nguyệt Ánh."
Rồi tới rồi đó. Tôi lên chiến trường đây anh em.
"1m62, 52kg." Cô bác sĩ ghi ghi chép chép vào sổ khám sức khỏe.
Wao! Bé cao thêm 3cm rồi nè. Bé vui, bé nhảy tung tăng, rồi bé té. Dạ vâng, tôi bị té thật, nhưng như có hiện tượng déjà vu, tôi té và có Minh Hoàng đỡ.
"Có sao không nè?"
Tôi đỏ mặt ngượng ngùng, mọe có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kem-vani-vi-socola/2814926/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.