Nguyệt Ánh giận tôi mất rồi. Vì một pha chơi ngu mà bây giờ Nguyệt Ánh không muốn nói chuyện với tôi luôn rồi. Phải làm sao đây??
Ngay 6 giờ sáng ngày hôm sau, tôi đã chạy ngay xuống phòng của Nguyệt Ánh chờ. Bây giờ tôi quỳ xuống xin lỗi không biết ẻm có tha lỗi cho tôi không?
Đợi đến tầm 6 giờ 30, cửa phòng mới mở. Nguyệt Ánh nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thu hồi lại, tỏ ra bộ mặt lạnh lùng, giận dỗi. Ừm... Xin lỗi em nhưng mà nhìn cái gương mặt đang phồng má kia của em nó dễ thương lắm luôn chứ không có miếng uy hiếp nào đâu. Đặc biệt là đôi môi kia, thứ đã hại tôi rơi vào tình cảnh này. Khụ khụ, tạm ngưng vấn đề lại, không là bạn nhỏ lại giận tôi tiếp đấy.
"Đi ăn sáng nè Ánh ơi." Con Hà phá tan sự im lặng, kéo tay Nguyệt Ánh đi.
Tôi chỉ biết im lặng lẽo đẽo theo sau cả hai. Thậm chí còn mặt dày hơn là ngồi cùng bàn ăn luôn. Mọi người nghĩ xem, một cái bàn ăn mà có 9 đứa con gái, 1 thằng con trai. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt dị nghị của mấy thằng trong lớp nhìn tôi thế nào.
"Nay ăn gì vậy?"
"Nay được ăn phở nè."
"Mấy nay tụi bây có đi đâu chơi không?"
"Cũng đi nhiều lắm đó."
Tôi nghe tụi con gái nói chuyện mà mắt vẫn nhìn về cô gái ngồi bên cạnh. Chờ đến khi anh phục vụ bưng đồ ăn lên, tôi thấy Nguyệt Ánh nhìn bát phở rồi chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kem-vani-vi-socola/2814902/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.