Môn toán của Nguyệt Ánh thi trong 2 ngày còn môn văn của tôi thi trong 1 ngày nên sau khi kết thúc buổi thi của mình. Tôi đi bộ đến Circle K cách đó 800m để mua thêm đồ ăn vặt cho bạn nhỏ và số ít (cực ít) là cho thằng Khải.
Trên đường đi đến Circle K, mắc cái gì mà có tới 2,3 bà con gái xin in4 của tôi. Thôi em xin các chị, em chỉ cần bạn nhỏ nhà em thôi. Tôi rút ra "kim bài miễn tử" của mình, kim bài của bài miễn tử của tôi là cái gì à? Tất nhiên là màn hình khóa hình bạn nhỏ siêu đáng yêu, siêu xinh gái của tôi rồi. Diệt hoa đào chưa bao giờ dễ như thế này.
Lúc tôi xách cả bịch đồ ăn về, thằng Khải lườm tôi.
"Mua kẹo gì mà lắm thế?"
"Trẻ con mà, bé nào mà chẳng thích ăn kẹo."
"Trẻ con của mày 16 tuổi à?" Quang Khải day day thái dương, bất lực nhìn thằng simp chúa trước mặt.
"Đâu? Người ta 17 tuổi rồi đó nha."
"..."
"Thì ra chú em là người cống nạp kẹo cho con bé đó à? Thảo nào nhà anh hồi nào cũng thấy vỏ kẹo." Anh vợ, à nhầm, anh Phúc Thiên liếc nhìn mấy bịch kẹo tôi vừa bày ra, lắc đầu ngao ngán. "Chú đừng mua nhiều quá, con bé ăn đến nỗi sắp sâu răng đến nơi rồi. Mẹ anh tưởng anh là người mua nên toàn mắng anh không đó."
"Ồ... Vậy anh cứ nói người yêu Nguyệt Ánh mua là được rồi."
"..." Dẹp mọe đi, nói cũng như không.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kem-vani-vi-socola/2814894/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.