"Chưa thấy ai thụt bi như vậy bao giờ hết!" Bạch Bằng Phi lạnh lùng tuyên bố.
"Ai nói chưa có? Em không phải là người đầu tiên sao?" Kha Mi khiêu khích nghênh nghênh hướng Bạch Bằng Phi.
Nàng chính là muốn chơi như vậy đấy, làm sao chứ? Ai quy định nàng không thể chơi như vậy?
"Em không tính." Bạch Bằng Phi trực tiếp hướng Kha Mi bài trừ.
Cô bé kia thật không phải người bình thường! Trong lòng hắn chốt hạ kết luận.
"Uy, sư huynh rất kì thị em!" Một tay bắt được quả bi, Kha Mi trợn to mắt nhìn chằm chằm Bạch Bằng Phi.
"Bảo em phải chơi cho đúng thôi!" Bạch Bằng Phi vẫn không chút lưu tình.
"Em chơi không đúng chỗ nào chứ?" Kha Mi giận dỗi hỏi ngược lại.
"Rất xấu." Bạch Bằng Phi liếc nhìn Kha Mi đu người ngồi lên bàn đánh bóng. Hai chân không chạm đất đung đưa, trên người còn đang mặc đồng phục trung học làm cho hắn muốn đứng lên tìm chỗ trốn.
Không ai mặc đồng phục của trường học nổi tiếng như vậy mà chạy tới chơi bóng hết, như vậy chắc chưa đủ mất mặt cho nên còn cheo leo ngồi trên bàn bóng!
Đứng bên cạnh quan sát, hắn cảm thấy bất lực hết sức.
"Vậy cũng không phải do em muốn nha! Em ngay cả chiều cao còn không đủ!" Bất đắc dĩ thừa nhận khiếm khuyết của bản thân." Kha Mi trợn mắt nhìn Bạch Bằng Phi một cái.
"Em có thể dùng cái kia để đánh cho dễ kìa!" Bạch Bằng Phi chỉ chỉ một bục gỗ bên cạnh, đó là thiết bị chuyên môn dùng để phụ trợ khi khoảng cách bóng quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kem-tan-trong-mieng/1390/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.