"Giữ chắc bóng! Hành Sính! Chặn cậu ta lại!"
Còn mười lăm giây nữa là kết thúc hiệp bốn, sau sự chỉ đạo chiến thuật trên sân bóng, hai bên lại một lần nữa rơi vào thế bí.
Nơi đây là sân thể dục của ngôi trường Thạch Trung.
Các bạn học sinh đứng chen chúc nhau bên ngoài sân bóng, ai cũng có thể nhìn thấy sáu cậu trai đang hằm hè tỉ thí kỹ thuật chơi bóng trên sân với nhau, chiều cao mỗi người đều trên dưới 1m80.
Nam sinh có vóc dáng cao nhất đứng giữa sân, vừa mới vững vàng nhận được bóng. Cậu hơi gập bàn tay lại, lòng bàn tay lõm vào bên trong, nhanh chóng dẫn bóng vòng qua hai thành viên của hàng phòng thủ bên kia, trực tiếp lao vào hang cọp của đối thủ!
Đó là Hành Sính.
Là Hành Sính ngạo nghễ của đội bóng rổ trường, kỹ thuật chơi bóng số một, một anh chàng tỏa ánh hào quang trong mắt rất nhiều người.
Trong trận đấu, cậu đang trong thế tấn công giằng co với phe địch, tư thế đứng tấn ổn định, nửa người hơi nghiêng về phía trước, hơi thở dồn dập, cả cơ thể toát lên khí thế sắc bén có tính công kích rất cao.
Quả bóng rổ không ngừng đảo qua đảo lại giữa tay trái và tay phải, tiếng hò hét cố lên không dứt bên tai, không cho phép cậu được lơ là một giây một phút nào.
Nhưng cậu đang thất thần.
Bởi vì Ninh Tỷ đang ngồi một mình dưới khung bóng rổ mà cậu định ném.
Ninh Tỷ ở dưới tầng nhà cậu, từ nhỏ lúc nào cũng để cậu lẽo đẽo bám theo sau mông.
Ninh Tỷ lớn hơn cậu ba tuổi.
Trên người vẫn còn mặc bộ trang phục thi đấu bóng rổ chưa thay ra, Ninh Tỷ cầm trên tay que kem mua ở căng tin, chườm lên vùng cánh tay vừa bị quả bóng có lực xung kích rất lớn nện vào, vẻ mặt điềm tĩnh quan sát tình hình trên sân bóng.
Mái tóc anh được cắt ngắn, mồ hôi ẩm ướt thấm đẫm vầng trán của chàng trai. Do tiết trời quá nóng, anh vén vạt áo lên quạt gió, vùng cơ bụng săn chắc trắng bóc lộ ra bên ngoài.
Ninh Tỷ thở chầm chậm như thể đang chịu đựng điều gì đau đớn lắm, di que kem lên cánh tay.
Hành Sính không hề biết, thật ra ánh mắt của Ninh Tỷ vẫn luôn dõi theo một người duy nhất.
Nhưng chỉ cần cậu nhìn theo anh, đến khi hai ánh mắt chạm vào nhau, Ninh Tỷ lại nhanh chóng né tránh.
Nhìn thấy những điểm số Hành Sính liên tục giành được, đột nhiên anh cảm thấy gió xung quanh mình man mát, trong ánh mắt ngập tràn tình yêu mùa hạ.
"Tấn công vào khu vực ba giây(*)! Chặn cậu ta lại!"
(*) Nơi trung phong hay di chuyển vào để tìm kiếm cơ hội ghi điểm.
Nơi này là Thạch Trung, tọa lạc tại rìa vành đai một của thành phố, giao thông rất thuận tiện, có rất nhiều hàng quán xung quanh, trường học vô cùng đẹp, chỉ có một trường cấp ba ở đây nên không hề đông đúc, đám học sinh đi lại rất thoải mái.
Năm nay Hành Sính vừa mới lên lớp 11, vóc dáng cao lớn, ngoại hình đẹp trai, là tiền đạo chính của đội bóng rổ trường, lúc nào cũng một lòng một dạ cống hiến cho bóng rổ, kỹ thuật nổi tiếng trong khu vực, phong cách chơi bóng nổi bật bởi sự quyết liệt và sắc bén.
Nhưng cậu không giống các bạn nam đồng trang lứa, không đặt tâm tư vào mấy cô gái mà chỉ chú ý vào Ninh Tỷ vừa lên lớp lưu ban(*).
(*) Có thể hiểu là lớp 13, tên gọi dành cho những lớp có học sinh chủ yếu là những đối tượng thi trượt đại học, không đỗ ngành vừa ý nên muốn học lại thêm một năm nữa để có nền tảng vững hơn.
Dưới góc nhìn của cậu, đó là một cú vồ hụt.
Hồi còn bé, ăn xong bữa tối là trẻ con túm năm tụm ba trong sân, quây quần tán dóc kể chuyện ma. Khi ấy rất thịnh hành những câu chuyện về tiếng viên bi thủy tinh rơi ở tầng trên(*),truyền thuyết kể rằng thật ra âm thanh từ những viên bi ấy là do nhãn cầu lăn xuống phát ra...
(*) Chỉ những câu chuyện kinh dị về âm thanh mà chúng ta thường nghe thấy ban đêm từ tầng trên mà không hiểu nguyên do, ví dụ như tiếng bi rơi, tiếng chân chạy, tiếng bàn ghế xô dịch,... Khá là creepy.
Nhóc Ninh Tỷ ngoài mặt tỏ ra điềm tĩnh vờ như không sợ.
Nhưng chỉ có nhóc Hành Sính ngồi bên cạnh liếc trộm anh biết rõ, anh thật sự rất sợ.
Hai đứa trẻ con một đứa ở tầng trên một đứa ở tầng dưới, cứ mỗi khi về đến nhà, trời vừa tối là nhóc Hành Sính lại chơi bắn bi ở tầng trên.
Chơi được vài ba ngày, cảm thấy mình làm sai gì đó, nhóc Hành Sính lại lấy dây thừng buộc truyện tranh vào rồi thả qua cửa sổ phòng ngủ chuyền xuống dưới cho nhóc Ninh Tỷ, hết truyện tranh thì đến đĩa CD rồi đồ chơi, mặc dù nhóc Ninh Tỷ chẳng bao giờ cần, còn dứt khoát kéo rèm cửa sổ vào luôn, mắt không thấy lòng không phiền.
Cứ như vậy một thời gian dài, nhóc Hành Sính cũng không thả đồ xuống nữa.
Sau đó hai đứa bé đều lớn dần, hôm nào nhóc Hành Sính cũng chạy xuống tầng dưới gõ cửa nhà nhóc Ninh Tỷ, gọi: "Anh Ninh Tỷ ơi, bọn mình chơi cùng nhau được không? Chơi gì cũng được hết!"
Mà nhóc Ninh Tỷ cao hơn cậu một cái đầu mở cửa ra, nện quả bóng rổ xuống mặt đất, "Chơi cùng nhau đi."
Nhóc Hành Sính được anh Ninh Tỷ lớn hơn ba tuổi dùng một quả bóng rổ dụ dỗ chơi một trận ra trò, thua tâm phục khẩu phục, có thể nói hai người bắt đầu gắn bó từ đây, thế nhưng về phương diện bát tự lại không hợp.
Trong khu chung cư có một sân tập bóng, nhóc Ninh Tỷ đặt túi bóng xuống giữa sân, tạo ra một "vĩ tuyến 38″(*),nhìn cậu em Hành Sính đang đứng ngoài sân bóng.
(*) Ranh giới chia cắt bán đảo Triều Tiên thành hai quốc gia là CHDCND Triều Tiên và Hàn Quốc.
"Em dám vượt qua đây, anh sẽ xử em đấy."
Hành Sính đã cố gắng chơi bóng rổ từ nhỏ như vậy đấy, chơi đến mức cuối cùng trở thành trụ cột đội bóng trường, chỉ đơn giản muốn đánh bại Ninh Tỷ một lần. Tuy là ước mơ này đã thành hiện thực vào một trận đấu hồi năm lớp 10, nhưng khi ấy cậu không có cảm giác thỏa mãn lắm.
Chỉ cần được chơi bóng cùng Ninh Tỷ, cho dù thắng thì trong lòng Hành Sính vẫn luôn cảm thấy mình thua.
Ai là người rung động trước, người ấy vĩnh viễn không thể giành được chiến thắng.
Còn Ninh Tỷ thì vẫn luôn là "con nhà người ta" trong miệng bố mẹ của Hành Sính, thành tích tốt, vẻ ngoài khôi ngô, mặc dù tính cách lúc nào cũng thích trưng ra vẻ mặt lạnh như băng với người ngoài, thế nhưng trái tim lại rất ấm áp.
Ngoại trừ hoàn cảnh gia đình không được hoàn hảo lắm và chuyện năm ngoái không thi đỗ Đại học nên phải học lại thì Ninh Tỷ không có bất cứ vấn đề nào khiến người khác phải bận tâm, nhưng tính cách của anh thì gần như những người xung quanh đều không hiểu rõ lắm.
Hành Sính xin thề, đây là lần cuối cùng cậu thi đấu trên sân bóng trong tuần này, ban đầu định thay mặt đội trường anh dũng ra trận chiến đấu với tuyển thủ trường khác, kết quả gặp phải Ninh Tỷ đang thấy quá áp lực với lớp 13, muốn ra sân bóng đấu một trận.
Một khi đã mất cảnh giác thì sẽ không cứu vãn được nữa.
Đột nhiên bên tai cậu vang lên tiếng hò hét điên cuồng, "Hành Sính! Chặn cậu ta lại!"
Một người anh em trong hàng phòng thủ đang ra sức làm máy phun nước gào lên, gào tới mức khiến cậu buồn cười, nói toẹt ra hết như thế thì tạo cú cắt bóng chớp giật kiểu gì nữa?
Ninh Tỷ đang vui nên miệng cũng mỉm cười, khóe miệng cong lên, nhìn lướt qua Hành Sính đang tâm hồn treo ngược cành cây.
Lúc này sắp đến hàng phòng thủ, tên dẫn đầu xuất kích giằng co với Hành Sính, lao tới cướp bóng từ tay cậu. Tình thế trên sân không cho phép cậu được lỡ dở nữa, Hành Sính đang ngây ngẩn lập tức lấy lại tinh thần, nghiêng người né tránh!
Cậu dùng tốc độ cực nhanh đổi tay dẫn bóng, thừa thế xông lên, lao thẳng vào khu vực ba giây, bật lên từ mặt đất làm một cú hook shot(*) mạnh bạo...
(*) Là cú đánh móc bằng một tay, kỹ năng các cầu thủ sẽ thường xoay theo hướng vuông góc của rổ, sau đó nhẹ nhàng dùng một tay ném thành đường cong đủ để đưa bóng vào rổ.
Cú buzzer beater(*) vào hai giây cuối cùng, bóng vào rồi!
(*)Thuật ngữ chỉ những pha ném rổ quyết định thắng lợi ở những giây cuối trận đấu.
Quả bóng màu cam vang lên "bộp" một tiếng rồi xuyên qua lưới rổ, trong nháy mắt biến cục diện hòa nhau thành một chiến thắng!
Người vây xem xung quanh cùng nhau hoan hô, có người huýt sáo: "Mẹ nó! Hôm nay Hành Sính hơi bị đỉnh đấy!"
Hành Sính đặt hai chân vững vàng xuống đất, phản ứng đầu tiên là quay đầu nhìn Ninh Tỷ.
Ninh Tỷ vẫn đang ngồi tại chỗ, que kem trong tay sắp chảy hết, gương mặt thanh tú, đẹp tới nỗi khiến trái tim đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch của thiếu nam Hành Sính cứ mãi đập thình thịch không thôi.
Các đồng đội đang ngồi xổm gần đấy đều chạy vào trong sân, ai cũng nhìn Hành Sính với vẻ mặt phấn chấn, muốn tung cậu lên để ăn mừng.
Hành Sính bị một đám người vây xung quanh giữa sân, suýt chút nữa bị tung lên cao, do cậu cao lớn hơn hẳn các bạn bằng tuổi, vóc người cũng cường tráng hơn nên không ai dám tùy tiện tung cậu lên.
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Tỷ, trong mắt ngập tràn ý tứ không ai nắm bắt được.
Mà người trong tầm mắt của cậu đang nhìn sang nơi khác, tiện thể tách que kem ra rồi ngậm vào miệng, trông màu sắc loại kem này có vẻ rất ngọt ngào.
Ninh Tỷ cụp mắt xuống, vết thương trên tay vừa bị khuất do chườm kem lộ ra ngoài, một mảng da hơi trầy xước nhẹ chứ không nghiêm trọng lắm, nhưng từ xa vẫn nhìn thấy bị tấy đỏ.
Trận đấu này đội nào chơi cũng rất quyết liệt, trong cơn tức giận, cầu thủ đả thương Ninh Tỷ trước đó đảo ánh mắt không mấy thân thiện về phía anh. Hành Sính lập tức quơ lấy chai nước khoáng trong tay đồng đội, giơ lên chỉ vào đối phương, đáy chai sắp dí thẳng lên trán cậu ta.
Ánh mắt Hành Sính giống như muốn trói chặt người trước mặt tại chỗ, không cho phép nhúc nhích, "Mày cứ thử nhìn anh ấy nữa xem."
Hai phe đều có mấy người bạn can ngăn khuyên bảo, không ai dám ra tay trước.
Hành Sính gặp phải loại người này thì không bình tĩnh được, "Hoặc là xin lỗi anh tao, hoặc là một chọi một."
Ninh Tỷ ở bên cạnh không giữ mặt mũi cho Hành Sính, nhưng thật ra anh đang ngầm nói với mấy nam sinh chơi bẩn kia: "Trên sân bóng rổ dù có chú ý đến kỹ thuật và chiến thuật cũng không bằng mấy tiểu xảo của người ta, em định gây hấn với ai?"
Hành Sính cau chặt ấn đường, cảm nhận được rõ ràng Ninh Tỷ đang vắt chéo tay sau lưng, lặng lẽ kéo vạt áo phông của cậu.
Trong nháy mắt cậu bình tĩnh lại không ít, sự cáu kỉnh ồ ạt dâng lên trong lòng chợt được bàn tay anh âm thầm vỗ về.
Hành Sính nhìn thấy Ninh Tỷ đi tới dưới cột bóng rổ, cầm lấy áo khoác đồng phục và áo phông đã thay bằng một cánh tay, dừng lại xoay người.
Anh vung cánh tay, dáng người mảnh khảnh được ánh mặt trời ngày hè chiếu sáng, kéo ra một bóng hình nhỏ dài.
"Nhàm chán."
Ninh Tỷ ngáp một cái, che đồng phục lên vùng cánh tay bị thương, nói với Hành Sính: "Đi thôi, về nhà."
Nói xong, Ninh Tỷ đi vòng qua sau lưng cậu, cũng không đợi cậu mà quay đầu đi thẳng. Hành Sính thả lỏng tay ra, lùi về sau một bước, tất cả đồng đội xung quanh giải tán, nhìn thấy động tác của cậu thì căng thẳng không biết cậu định làm gì tiếp theo.
Chỉ thấy Hành Sính không lên tiếng, vung chai nước khoáng trong tay lên một cái, nó đập thẳng xuống mặt đất.
Cậu nhanh chân đi đến dưới cột bóng rổ, cởi bao cổ tay lúc này đã ướt đẫm mồ hôi ra ném vào thùng rác, yên lặng đi theo sau bóng lưng của chàng trai phía trước.
Trận bóng một chiều hè trên sân trường cứ như vậy mà kết thúc.
Thật ra Hành Sính vốn dĩ có thể không tham gia trận bóng hôm nay, cậu đã lên kế hoạch học tập chăm chỉ từ lâu rồi.
Từ học kỳ sau của lớp 10 phải chia thành ban Xã hội và Tự nhiên, cậu cũng chọn ban Xã hội giống Ninh Tỷ, cho dù tổ hợp này đối với cậu mà nói vô cùng khó nhằn.
Cậu học tập vì Ninh Tỷ, thay đổi từ nội trú thành ngoại trú, mỗi ngày phải dậy sớm nửa tiếng.
Năm ấy Hành Sính là học sinh lớp 1, Ninh Tỷ lớp 4, vất vả lắm Hành Sính mới lên lớp, còn Ninh Tỷ thì lại lên cấp hai. Mãi đến khi lên cấp ba, cuối cùng hai người mới có thể học chung trường, khi tan học có thể về cùng nhau, thời gian gặp nhau trên hành lang cũng trở nên nhiều hơn.
Lên lớp 10, cậu học sinh Hành Sính được đặc cách gia nhập đội trường, rõ ràng thực lực nằm trong đội hình xuất phát nhưng cứ khăng khăng đòi ngồi ghế dự bị, để đàn anh Ninh Tỷ học lớp 12 thay thế ra trận.
Mãi đến kỳ sau năm lớp 10, Hành Sính làm thành viên dự bị cũng rất thuận buồm xuôi gió được gọi ra sân, nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Khi ấy Ninh Tỷ đã rút khỏi đội bóng để tập trung vào học hành, dù vậy quan hệ giữa bọn họ nói theo một khía cạnh nào đó thì vẫn là quan hệ tốt.
Hành Sính phát hiện ra mình thích Ninh Tỷ lúc nào, cậu cũng không nhớ rõ lắm, cũng chẳng rõ tâm tư của Ninh Tỷ ra sao.
Cậu chỉ nhớ mang máng sau khi mình theo chân Ninh Tỷ vào ngôi trường cấp ba này, cậu có thấy một khẩu hiệu được vẽ trên tường của sân bóng rổ, chữ rất to, gần như chiếm nguyên cả một mảng tường lớn.
"Mỗi ngày chơi thể thao một tiếng, sinh hoạt khỏe mạnh cả một đời."
Cậu ôm quả bóng rổ đứng trên sân bóng, mái tóc được ánh mặt trời ấm áp rọi xuống, ánh mắt không hề lay động mà cứ khóa chặt vào một Ninh Tỷ hiên ngang mạnh mẽ.
Khi ấy cậu cảm thấy trước khi mình tốt nghiệp trung học, nhất định phải chụp chung một bức ảnh cùng Ninh Tỷ trước bức tường "cả đời" ấy mới được.