Chương trước
Chương sau
༺ Sư Phụ (1) ༻

"Merlin, ta phải làm gì đây?"

Màu sắc của khu vườn vốn tươi tắn giờ đã chuyển sang xanh. Hương thơm ngọt ngào của mùa xuân đã biến mất từ lâu.

Vào thời điểm các học viên năm nhất đang làm quen với cuộc sống Học viện, thì Công chúa Snow White lại cảm thấy chán nản.

White đang ngồi trên bãi cỏ khô, dựa vào gốc cây gần Orphin Hall, bày tỏ nỗi lòng của mình với Merlin Astrean, người đang đứng ngay bên cạnh cô.

Đó là một việc bình thường. Merlin hiện không chắc liệu có nên coi đây là một phần nhiệm vụ của mình với tư cách là hiệp sĩ hộ tống hay không.

"Vì ta mà Tiền bối Isaac phải chịu đựng những lời đồn ác ý... tin đồn rằng anh ấy là một tên trăng hoa. Ta không có ý nói theo kiểu lãng mạn đâu. Ý ta là mình thích anh ấy vì tôn trọng... đó là những gì ta muốn nói trong bài phát biểu chiến thắng của mình, nhưng ta không bao giờ ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo cách này..."

White run rẩy nắm chặt tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau buồn.

Nội dung diễn thuyết nói về cuộc thi sắc đẹp được tổ chức trong Đại Lễ Hội.

White được chọn là Nữ Thần Sắc Đẹp tại Học viện Märchen trong Đại Lễ Hội và giành giải nhất.

Có vẻ như bài phát biểu chiến thắng của cô, dành tặng vinh dự cho Isaac, người mà cô tin tưởng và kính trọng nhất, đã vô tình được truyền tải theo một ý nghĩa khác đối với các học viên.

─ 'Tôi... thích người này nhất trong Học viện. Tôi xin dành tặng tất cả vinh dự này cho "Tiền bối Isaac."'

Câu nói "Tôi thích người này" chính là vấn đề.

"Thích" hoặc "Yêu".

Học viên thích những chủ đề giật gân, và nhiều người biết Isaac, nam sinh đó, hấp dẫn đến mức nào.

Với ngoại hình đẹp trai, tài năng nổi trội, khả năng, sự siêng năng, tương lai tươi sáng và sự trưởng thành vượt bậc so với tuổi đời còn là học viên... sẽ là nói dối nếu nói rằng nhiều nữ sinh không thấy Isaac hấp dẫn.

Tuy nhiên, vì khí chất đáng sợ của Luce quá mạnh nên hầu hết các nữ sinh không còn cách nào khác ngoài việc phải kìm nén tình cảm đang nảy nở của mình.

White sử dụng cụm từ "Tôi thích người này" và điều này đã thổi bùng ngọn lửa trong lòng hai nữ sinh, Luce và Dorothy, những người vốn đã có mối quan hệ sâu sắc với anh... Điều này đã thổi bùng lại tin đồn đã lắng xuống vào năm ngoái rằng "Isaac là một tên trăng hoa".

Kết quả là, bài phát biểu chiến thắng của White tự nhiên được coi là cách thể hiện "Tình yêu" của cô dành cho Isaac.

Không phải là Isaac không có vẻ là một đối tượng lãng mạn tiềm năng, nhưng cảm xúc mà White có khi nhìn anh gần với "Thích" hơn nhiều.

Mình đáng lẽ phải cẩn thận hơn với lời nói của mình...

White đã hối hận về điều đó trong nhiều ngày.

Không hề hay biết, Isaac thậm chí còn đánh nhau với Nữ Tu Sĩ và bị thương nặng. Khi White được triệu tập với tư cách là người liên quan đến vụ việc, cô nghe nói rằng Nữ Tu Sĩ đã dùng White và dàn dựng một vở kịch.

Isaac hẳn đã chiến đấu với Nữ Tu Sĩ, người cai trị Đông Quốc và là một thiên tài có mana hạng S, vì chính cô.

Đương nhiên, White cảm thấy vô cùng tội lỗi về mọi thứ. Đó là lý do tại sao cô cuối cùng lại tâm sự những rắc rối của mình với Merlin.

"Điều đó ổn mà nhỉ? Cậu Isaac mà tôi biết là một người chu đáo. Một người sẽ không thất vọng vì một vấn đề như vậy..."

Merlin không thể nói hết câu.

Rốt cuộc thì đó thực sự là một tin đồn vô cùng mất danh dự.

Nếu Merlin là đối tượng của tin đồn rằng cô chơi bời thác loạn, cô sẽ ngay lập tức muốn tìm và giết chết kẻ chịu trách nhiệm.

Không quan trọng ai hiểu đúng bài phát biểu chiến thắng của White hay không. Mọi người diễn giải những gì họ thấy và nghe theo cách của riêng họ. Vấn đề là tin đồn đã lan truyền theo cách như vậy.

Mà như vậy thì sao? Mặc dù đúng là White đã bất cẩn, Merlin vẫn phải đấu tranh để quyết định xem liệu có nên coi đó hoàn toàn là lỗi của cô ấy hay không.

"Vấn đề sẽ được giải quyết nếu ngài nói chuyện tử tế với cậu Isaac á? Xét cho cùng, hầu hết các xung đột đều được giải quyết thông qua đối thoại."

Merlin khó có thể phản ứng lại.

Dù thế nào đi nữa, cuối cùng thì đó cũng là vấn đề giữa Isaac và White. Nếu Isaac cứ để nó trôi qua mà không làm ầm ĩ thì tin đồn sẽ lắng xuống.

Vấn đề là, nếu đúng như vậy, rắc rối của White sẽ không kéo dài cho đến lúc đó.

Với vẻ mặt buồn bã, White lắc đầu.

"Nhưng cô cũng thấy rồi đấy, Merlin. Dạo này, Tiền bối Isaac hay tránh mặt ta. Anh ấy hiếm khi nói chuyện, và khi có nói thì luôn trả lời ngắn gọn... Ta nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết sau lời xin lỗi của mình, nhưng giờ ta cảm thấy cả hai ngày càng xa cách hơn..."

Gần đây, Isaac chỉ liên lạc chính thức với White.

Vài ngày trước, White đã giải thích tình hình và xin lỗi Isaac. Anh bảo cô đừng lo lắng vì đó không phải lỗi của cô, và anh thực sự biết ơn vì cô đã nghĩ đến anh.

Vì vậy, White đã cảm thấy nhẹ nhõm khi tin rằng mọi chuyện đã được giải quyết...

Nhưng sau đó, cuộc trò chuyện của họ rất ngắn gọn và chỉ xoay quanh vấn đề học thuật.

Bất cứ khi nào White cố gắng đưa ra một chủ đề cá nhân, Isaac chỉ trả lời bằng những câu trả lời khô khan như "Ừm", "Ờm" và "Phải", vì vậy họ không bao giờ có những cuộc trò chuyện dài và bình thường.

Nhưng trên thực tế, Isaac chỉ tập trung vào việc thành thạo Băng Ma Pháp 7 Sao.

White, vốn đã quen với thái độ tốt bụng của anh, đã hiểu lầm rằng anh cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh cô.

Người mà cô có thể thoải mái nhất ở Học viện này là Isaac. Cô không thể chịu đựng được suy nghĩ sẽ xa cách anh.

"Phải có lý do nào đó. Mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi."

"Chuyện gì xảy ra nếu..."

"Vâng?"

"...Nếu Tiền bối Isaac cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh ta và muốn rời xa ta thì sao... ta phải làm gì đây?"

Khi mọi người bắt đầu cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh một người mà họ từng thân thiết, họ dần dần xa lánh cho đến một ngày, họ chỉ đơn giản là rời đi. White đã lo lắng về điều này. Vào thời điểm đó, Isaac dường như đang xa lánh cô, và cô sợ rằng cuối cùng anh có thể bỏ rơi cô.

"Làm sao cậu Isaac có thể bỏ rơi Công chúa White được? Cậu ấy thậm chí còn chiến đấu với Nữ Tu Sĩ vì ngài mà. Cậu ấy không phải là người sẽ làm như vậy đâu."

"Đúng vậy... nhỉ?"

"Cho dù điều đó có xảy ra thì cũng đành vậy. Không cần phải níu kéo một người muốn ra đi."

"Điều đó cũng đúng..."

White thở dài bất lực.

Merlin thấy biểu cảm của cô ấy thật đáng yêu và mỉm cười lặng lẽ trước khi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Đừng lo lắng quá. Ngài sẽ sớm nhận được sự hướng dẫn từ cậu Isaac thôi, ngài không nên nản lòng như vậy."

"Ta không nản lòng, chỉ bị tổn thương chút thôi. Nếu ta đã làm sai điều gì, ta sẽ phải nỗ lực để sửa chữa..."

White nói một cách vô hồn khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Ta có nên đi gặp Tiền bối Isaac không đây?"

✦✧✦✧

Ở một góc của Vườn Cẩm Tú Cầu, Phong Ma Pháp của White quét qua mặt hồ.

"White, nghỉ ngơi một lát nhé."

"Không, em nghĩ là mình vẫn ổn ạ! Em có thể làm được nhiều hơn... Uuu, chảy máu mũi ròy!"

"Anh bảo nghỉ mà không chịu nghe."

White chăm chỉ luyện tập hơn bình thường. Rõ ràng là cô đang cố gắng thể hiện hết khả năng của mình với tôi, và bất kể lý do gì, đó là điều tốt, khiến tôi mỉm cười.

"Hết giờ rồi. Làm tốt lắm."

"Haaa, haaa... Kết thúc rồi...!"

Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện, tôi đã tạo ra một chiếc ghế đá bằng cách sử dụng [Tạo Đá]. White, đẫm mồ hôi, yếu ớt ngồi xuống chiếc ghế đá và thở hổn hển.

Trong lúc đó, tôi mang đến năm tờ giấy da đã chuẩn bị trước và đưa cho White. Tất cả đều được cuộn lại thành hình cuộn.

"Đây, nó là bài tập về nhà của em."

White bối rối ôm chặt tờ giấy da vào lòng.

"Aaa, Tiền bối Isaac, sao hôm nay nhiều bài tập thế ạ...? Bình thường anh chỉ cho em một bài thôi..."

"Xin lỗi em, nhưng anh không nghĩ mình có thể hướng dẫn em trong một thời gian."

"...!"

Đột nhiên, White trở nên cứng đờ như đá, như thể cô vừa nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai.

"Chắc là lịch trình sắp tới của anh không cho phép rồi."

"Tại sao, tại sao?!"

"Em có nhớ anh đã nói rằng anh sẽ học ma pháp 7 sao không?"

Khi tôi tháo kính ra và hỏi, White gật đầu.

"Anh có cơ hội học được điều đó từ Tháp Chủ Hegel. Cô ấy nói nếu anh vượt qua bài kiểm tra, cô ấy sẽ nhận anh làm học trò. Bài kiểm tra có lẽ sẽ kéo dài trong ba ngày."

Tôi nói một cách bình tĩnh trong khi tháo kính ra và lau mắt kính bằng khăn.

"Nếu anh vượt qua bài kiểm tra, anh sẽ không còn nhiều thời gian nữa. Và anh sẽ vượt qua bằng mọi giá."

Tôi quyết tâm làm mọi thứ có thể để vượt qua bài kiểm tra do Arya Lillias đặt ra, cùng với Luce.

Nếu tôi vượt qua kỳ thi và bắt đầu được đào tạo, tôi không biết lịch trình của mình sẽ được điều chỉnh như thế nào. Điều chắc chắn là thời gian rảnh của tôi sẽ bị giảm đáng kể, khiến việc tiếp tục dạy White trở nên khó khăn.

"Vậy nên, anh nghĩ mình cần tập trung vào nhiệm vụ của bản thân ngay bây giờ. Anh xin lỗi. Nhưng chúng ta hãy chia tay thôi..."

Khi tôi đeo lại kính và nhìn vào khuôn mặt của White, tôi đột nhiên không nói nên lời.

Vẻ mặt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ "Hứcccc...", khiến cô có vẻ như đã mất trí.

Tại sao em ấy lại hành động như thế này?

"White?"

"Em ổn... Em thực sự, ổn mà..."

Nhỏ này trông không ổn chút nào luôn ấy.

Thấy lạ nên tôi đọc tâm trí của cô nàng.

Chuyện này là sao? Em ấy lo rằng mình sẽ bỏ rơi em ấy mãi mãi sao?

Tại sao lại đột nhiên thế?

Tôi lục lại những ký ức gần đây liên quan đến White và đoán ra lý do.

Nghĩ lại thì dạo này tôi không nói chuyện nhiều với cô nữa.

Tôi đã bận tâm cả ngày với việc xây dựng công thức 7 sao, điều này tự nhiên làm giảm đáng kể các cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Cô có bị Overthinking quá không? Nghĩ đến việc cô cảm thấy tôi đang xa lánh chỉ vì điều đó...

...Dù tôi có cố gắng hiểu đến đâu thì cũng vô ích. Rốt cuộc [Thấu Hiểu Tâm Trí] không thể giúp tôi hiểu hết được tâm lý của thiếu nữ.

Dù sao thì trước khi đi cũng nên trấn an cô một chút. Vấn đề là tôi quá vô tâm, nói "Chúng ta hãy chia tay thôi" khi chúng tôi không gặp nhau trong một thời gian.

"White."

"Vâng..."

Tôi lấy một thanh bánh pudding từ trong túi ra, mở hộp và đưa ra.

Vútt!

Merlin chạy nhanh tới, cắn một miếng bánh pudding, chạy qua chúng tôi. Đúng lúc đó, một cơn gió mạnh nổi lên, thổi tung mái tóc và viền váy của cô nàng.

Sau đó. Tôi đưa thanh bánh pudding, chỉ còn khoảng một phần ba, ra trước miệng White.

White nhìn qua nhìn lại giữa thanh bánh pudding và tôi, lộ vẻ bối rối.

"Hãy học hành chăm chỉ và nâng cao kỹ năng. Và cố làm anh ngạc nhiên khi anh trở về nhé."

White đã không thể trả hết nợ đúng hạn.

Vì vậy, tôi đã nói rằng nếu chúng tôi có thể luân chuyển và chia sẻ mana của mình với nhau, thời gian dành cho việc đó sẽ được khấu trừ vào khoản nợ của cô nàng. Đó là một phương pháp rèn luyện để tăng cường Làm Chủ Mana và Kháng Nguyên Tố, một cách trực tiếp để khai thác sức mạnh tiềm tàng của White.

Chúng tôi đã nói về điều này lần trước và thử nghiệm. Trái với mong đợi của tôi, White không thể chịu được phản ứng dữ dội của mana và hoảng loạn bỏ chạy đi nôn ở đâu đó. Cuối cùng, chúng tôi quyết định gia hạn ngày đáo hạn.

Bởi vậy, White lộ ra vẻ vui mừng xen lẫn cay đắng, biểu cảm vô cùng đáng yêu.

Bất chấp việc White là nhân vật chủ chốt trong học kỳ hai năm hai, tôi vẫn cảm thấy vô cùng yêu mến cô nàng. Tôi thậm chí không thể đùa về việc bỏ rơi White đâu nhé.

"Anh sẽ quay lại phải không ạ...?"

"Hử?"

Đột nhiên, White cúi đầu hỏi, giọng nói trầm thấp, dường như đang cố gắng lấy hết can đảm để hỏi một câu hỏi chân thành.

"Anh thực sự sẽ quay lại phải không ạ...?"

White từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt cô ướt đẫm, nước mắt trào ra.

White nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo tôi.

"Em đúng là một kẻ thiếu sót... hức, một đứa phiền phức chỉ biết gây rắc rối cho Tiền bối thôi... Anh không định xa lánh em đấy chứ...?"

Giọng nói của White nghẹn ngào như thể cô sắp khóc bất cứ lúc nào.

Tôi cảm thấy khó tả.

Tại sao em lại tự hạ thấp mình đến vậy?

"Em có tài năng và em đang làm rất tốt, tại sao anh lại phải rời xa em chứ?"

"Vậy thì, Tiền bối Isaac, hãy sớm quay lại nhé... Em sẽ nhớ anh lắm ạ..."

Nỗ lực kìm nước mắt của cô buồn cười đến nỗi tôi bật cười. Tôi gật đầu.

Cuối cùng, có vẻ như White đã thư giãn hơn một chút khi cô cắn một miếng bánh pudding mà tôi đưa và nhai một cách vui vẻ.

"Hứcc, ngon quá..."

White cầm lấy thanh bánh pudding, thưởng thức hương vị của nó với vẻ mặt buồn bã.

✦✧✦✧

[Thật buồn cười phải không.]

Bầu trời được tô màu và những vì sao sáng lấp lánh.

Trong văn phòng Hội Học Sinh, chỉ có chiếc đèn trên bàn làm việc phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Bên cạnh nó là một con mèo béo màu tím, Linh Miêu Cheshire, đang nói chuyện với cô gái có mái tóc vàng kim nhạt trước mặt. Cô là Hội Trưởng Hội Học Sinh, Alice Carroll.

Alice ngồi trên ghế Hội Trưởng, nhìn ra cửa sổ và cầm một tách trà.

[Meow ~ . Chúng ta hãy cùng ôn lại tình hình một lần nữa nhé!]

Linh Miêu Cheshire đột nhiên đứng dậy và dang rộng hai chân trước sang hai bên.

[Quái Vật Đen, luôn nhanh chóng đánh bại ác quỷ và chạy trốn, lại xuất hiện trên đỉnh tháp đồng hồ như thể nó đang theo dõi Học viện...! Và ngay khi mọi người nhận ra, nó đã chạy trốn ngay lập tức! Nhưng, cậu biết đấy, thật kỳ lạ.]

Vào ngày cuối cùng của lễ hội, Quái Vật Đen và là Anh Hùng Vô Danh, đã hành động rất đáng ngờ.

Alice nhấp một ngụm trà.

[Bạch Long bay về phía Quái Vật Đen nhỉ? Cho nên, các giáo viên và Hiệp Sĩ Đế Quốc, nhìn thấy Bạch Long sẽ tự nhiên phải chú ý đến nó. Như thể nó muốn mọi người tìm thấy mình vậy! Như thể để đánh lạc hướng, để che giấu điều gì đó, nó cố tình thu hút sự chú ý của họ!]

Đột nhiên, đầu của Linh Miêu nghiêng sang một bên.

Đôi mắt của con ma thú sáng lên sắc bén như lưỡi dao.

[Isaac, giết hắn đi.]

Alice ngừng tay khỏi ngụm trà.

[Rõ ràng là hắn là Quái Vật Đen. Hắn đã đưa chiếc áo choàng cho đồng bọn của mình và tạo ra chứng cứ ngoại phạm...]

"Cheshire, quay lại đi."

[Meow? Sao đột nhiên thế?]

Vútt.

Alice huỷ triệu hồi Linh Miêu Cheshire.

Ngay sau đó, Ám mana bắt đầu rỉ ra từ bên trong vòng cổ của cô. Nó bốc lên trên đầu cô như khói và có hình dạng của một cái đầu, mặc dù là một con quái vật, nhưng nó gần giống với hình dạng của một người phụ nữ hơn.

Alice vẫn đứng yên, nhìn ra cửa sổ mà không hề thay đổi nét mặt.

Ngay sau đó, cái đầu được tạo thành từ Ám mana đã mấp máy đôi môi.

[Alice đáng kính, thế nào rồi...?]

Đó là giọng nói kỳ lạ của một người phụ nữ.

[Thời khắc đó sắp đến... Vờn nhau thế là đủ rồi, ngươi không nghĩ vậy sao...?]

Từ vùng xương gò má của cái đầu kỳ lạ, một cánh tay được bao quanh bởi Ám mana nhô ra. Đó là một cánh tay gầy gò, yếu ớt.

Một bàn tay với bảy ngón tay thon thả nhẹ nhàng vuốt tóc Alice.

[Vì lợi ích của Vương Quốc mà ngươi trân trọng...]

Thực thể bí ẩn thì thầm.

[Hãy... trung thực thực hiện khế ước.]

Ngay sau đó, bóng người được tạo ra từ Ám mana kia biến mất trong chớp mắt.

Alice thờ ơ định nhấp một ngụm trà nữa nhưng rồi lại đặt tách trà trở lại bàn.

Cô chạm vào vòng cổ bằng ngón tay. Bàn tay cô dần dần bắt đầu run rẩy.

Alice cào mạnh chiếc vòng cổ bằng móng tay. Mặc dù có tiếng rít, móng tay gãy và chảy máu, cô vẫn không để ý.

Cuối cùng, Alice lặng lẽ thở ra một hơi thật sâu.



Nhấn vote sao ⭐️ và Follow ngay nếu không sẽ bị Yandere Luce nhốt vào lồng 🐧

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.