Tôi không phải là Ian Fairytale. Đó là điều mà tôi đã phải đối mặt gần đây.
Ban đầu, tôi đã cố gắng lập kế hoạch dựa trên ký ức của mình khi chơi «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen».
Nhưng khi tôi ngày càng quen với việc trở thành Isaac và tuân theo nhiều tình huống khác nhau, tâm trí tôi dần thay đổi. Thử thách Băng giá đặc biệt có ý nghĩ quyết định đối với động lực của tôi.
'Mình cần phải chọn lọc và tập trung.'
Tôi thấy mình ở một vị trí mà tôi không thể sao chép các chiến lược của Ian Fairytale.
Để đưa ra một ví dụ, tôi không có tài năng sử dụng vũ khí như Ian. Ian đã mài giũa kỹ năng của mình từ khi còn nhỏ, giúp anh sử dụng thành thạo các Nguyên Tối Thượng Khí khác nhau của từng nguyên tố.
Nhưng là Isaac, tôi vốn đã yếu đuối. Điều duy nhất tôi thực sự có thể làm là tập trung vào ma thuật và rèn luyện thể chất, nhưng ngay cả điều đó cũng khiến tôi choáng ngợp.
Trên thực tế, tôi sẽ không có đủ thời gian để trở nên đủ thành thạo trước khi Tà Thần hồi sinh.
Vì vậy tôi cần phải chuyên môn hoá tài năng của mình về ma thuật.
Ngoài ra, tôi cần phải nỗ lực nhiều hơn để tăng cường sức mạnh cho những sử ma của mình để bù đắp cho sự thiếu hụt về thể chất của tôi.
Dù sao đi nữa, tôi cần phải nghĩ ra một kế hoạch phù hợp với 'Isaac'.
'Hôm nay mình có thể làm được không?'
Trong ký túc xá cấp thấp của Doris Hall, ánh nắng ban mai đang chiếu qua cửa sổ.
Ngồi trên giường, tôi đưa tay trái ra trước mặt.
Đó cũng là công việc hàng ngày mà tôi thực hiện để triệu hồi Hilde, nhưng lần nào cũng thất bại.
Tuy nhiên, bây giờ [Hiệu Quả Nguyên Tố] của tôi đã cải thiện từ B- lên B, tôi cảm thấy một tia hy vọng rằng mình có thể thành công.
Tôi bắt đầu nỗ lực của mình, tưởng tượng sử ma Băng Long Hilde 8 sao ở dạng nén.
Hwaaaaa—
Vòng tròn triệu hồi của Hilde xuất hiện trở lại trên cổ tay trái của tôi, phát ra ánh sáng lam nhạt.
Như thường lệ, sự cản trở giống như rào cản đó đã ngăn cảm Hilde hiện thực hoá.
Tôi chỉ cần một lỗ mở nhỏ. Nếu tôi có thể tạo ra dù chỉ một vết nứt nhỏ nhất trên trường, tôi tin rằng bằng cách nào đó tôi có thể kéo được cô ấy ra ngoài.
'Hãy thành công đi...!'
Tôi tưởng tượng mình dùng búa đập vào hàng rào, dồn toàn bộ sự tập trung vào việc tạo ra một khe hở nhỏ để Hilde chui qua đó.
Và cuối cùng...
Tôi cảm thấy như có thứ gì đó đang thoát ra, giống như một lỗ nhỏ trên bức tường bê tông đang thoát ra không khí.
Vào lúc đó, tôi có linh cảm rằng mình đã thành công triệu hồi Hilde.
Woong—
Từ vong tròn triệu hồi, một quả cầu màu lam nhạt hiện ra. Nó giống như một con đom đóm phát sáng.
Tôi nhanh chóng nhận ra đây chính là Hilde.
[Băng Long Hilde]
————————————
Lv: (1)
Chủng Tộc: Ma Thú
Hệ: Băng
Độ Nguy Hiểm: X
Tâm Trí: [Thật nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng có thể trò chuyện với bạn.]
Cuối cùng mình cũng làm được rồi...!
Tôi giơ quả cầu lên bằng cả hai tay, đỡ Hilde. Ánh sáng hình cầu không trọng lượng đến nỗi tôi liên tưởng đến hạt bồ công anh.
"Cô có nghe thấy tôi nói không, Hilde?"
[...Em nghe thấy ạ.]
Giọng nói tao nhã của Hilde vang lên trong đầu tôi. Nó giống giọng của một cô gái ở độ tuổi cuối thiếu niên hoặc đầu đôi mươi.
[Em có thể hỏi tại sao ngài lại gọi cho em không?]
Những câu hỏi của Hilde có nhiều hàm ý khác nhau.
Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Tôi phải truyền đạt những gì tôi muốn nói với Hilde, ngay cả khi lời nói của tôi giáng một đòn tâm lý vào cô ấy.
"Trước hết, tôi phải nói với cô một điều này."
Khẳng định lại quyết tâm của mình, tôi nói chuyện với Hilde với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tôi không phải là người như cô nghĩ đâu."
[...?]
"Cô gọi tôi lại Băng Đế. Nhưng tôi là người chỉ mạnh khi chống lại lũ quỷ mà thôi."
Nói chuyện với Hilde về Hệ thống cũng chẳng ít gì vì cô ấy sẽ không hiểu.
Do đó, tôi quyết định chỉ giải thích những điều bất thường của mình là do đặc tính [Thợ Săn].
"Tôi xin lỗi nếu tôi làm cô thất vọng. Tôi không phải là người mà cô muốn."
Không hề có chuyện tái sinh của Băng Đế. Tôi chỉ là Isaac, một người yếu đuối và bình thường.
Hilde vẫn đứng yên, im lặng suy nghĩ. Tôi không thể nhìn thấy nét mặt của cô ấy vì cô là một quả cầu ánh sáng, nhưng rõ ràng là cô đang suy nghĩ sâu sắc về lời nói của tôi.
Tôi im lặng chờ cô nói.
[...Ngài là Băng Đế. Đó là điều em chắc chắn.]
Ngay sau đó, Hilde kiên quyết bác bỏ lời nói của tôi với giọng điệu đầy tự tin.
[Ngài là người sở hữu linh hồn của Băng Đế. Rõ ràng đúng là ngài không phải Băng Đế của 1000 năm trước. Người ta không thể coi một cá thể tái sinh giống hệt với kiếp trước của họ.]
Hilde tiếp tục nói với giọng rõ ràng, kiên định, hoàn toàn tin tưởng vào danh tính của tôi.
[Cho dù ngài có cố gắng phủ nhận bao nhiêu lần đi chăng nữa, em vẫn nói như vậy. Đừng đánh giá thấp đôi mắt của em.]
"...Tôi thật sự không phải."
[Là ngài.]
"Tôi không phải."
[Là ngài.]
"Tôi thật sự không phải."
[Là ngài...]
"Tôi khôn—"
[Đ* mé. Nếu em nói ngài là Băng Đế thì ngài chính là Băng Đế. Hãy im mồm và chấp nhận đi.]
"...!"
Tôi sửng sốt trước sự thay đổi đột ngột trong giọng điệu của cô, gợi nhớ đến một bà ngoại hay cằn nhằn.
Aaa, má nó. Tôi đã nói đó không phải là tôi mà.
[Ngoài ra, ngài đã biết tên của em á?]
"C-Chuyện đó..."
Tôi nhớ lại khoảnh khắc tôi gọi Hilde giữa Thử thách Băng giá.
Vào thời điểm đó, tôi đang phải vật lộn để thích nghi với cái lạnh của Lưỡi Hái Băng Giá dẫn đến việc tôi đưa ra một quyết định phi lý.
Mình nên bắt đầu giải thích từ đâu đây...? Thật khó chịu.
Trong khi tôi đang cân nhắc câu trả lời của mình, Hilde nhanh chóng chuyển sang một câu hỏi khác.
[...Thế là đủ. Em chưa bao giờ nghe nói về một đặc tính chỉ giúp con người mạnh mẽ hơn khi chống lại quỷ. Bình thường ngài có yếu đuối thế này không?]
"Đúng vậy, nhưng tôi sẽ không gọi mình là kẻ yếu—"
[Tóm lại, ngài đang yêu cầu em coi ngài là con người hiện tại của ngài chứ không phải là Băng Đế của 1000 năm trước, phải không?]
Cắt lời tôi, Hilde tóm tắt lại cuộc trò chuyện.
Có vẻ như Hilde đã quyết tâm coi tôi là tái sinh của Băng Đế bất kể tôi có nói gì đi nữa.
[Em đã có ý định đó ngay từ đầu. Rõ ràng, ngài không còn giống như hồi đó nữa.]
Hilde tiếp tục.
[Ngay cả khi ngài thật sự không phải là Băng Đế ở kiếp trước, em vẫn đánh giá giá trị của ngài và chấp nhận ngài là chủ nhân bởi ý chí tự do của riêng em. Vì vậy, em hy vọng ngài không có bất kỳ mối quan tâm vô ích nào.]
"...Là vậy sao?"
Tôi đã chuẩn bị chấm dứt khế ước với Hilde, nhưng có vẻ như ngay từ đầu cô ấy đã không có ý định làm điều đó.
Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy hơi hụt hẫng.
Trong khi đang cân nhắc xem nên nói gì thêm, cuối cùng tôi quyết định gật đầu. Vì đã đến nước này nên tôi sẽ gọi Hilde bởi 'Isaac'.
Tôi hài lòng với kết quả này.
"Tên tôi là Isaac. Cảm ơn cô đã lập khế ước với tôi."
[Em cũng như hai ta— ahem. Em sẽ không phiền nếu ngài vuốt ve em một cách thoả thích trong tương lai nếu ngài muốn cảm ơn em.]
Có vẻ như Hilde, với tư cách là ma thú, luôn khao khát được chạm vào chủ nhân của mình.
Khi tôi có thể triệu hồi Hilde một cách hợp lý, tôi sẽ cưng nựng cô ấy cho đến khi cô phát ngán mới thôi.
✦✧✦✧
Sau khi kiếm đủ tiền trả học phí, tôi nghỉ việc làm Người đánh xe ngựa. Tôi cũng đã tính toán kế hoạch chi tiêu trong tương lai trước khi tập trung vào việc tập luyện.
Trong phòng thể chất, tôi cởi áo và tập tạ cùng với những người còn lại trong Khoa Hiệp Sĩ vẫn ở lại trong kỳ nghỉ hè.
Tại sân tập, tôi luyện tập ma thuật của mình bằng cách sử dụng nhiều loại thiết bị nguyên tố khác nhau và cải thiện khả năng chiến đấu của mình bằng cách choảng nhau với những ảnh thú.
Vào cuối mỗi ngày mệt mỏi, tôi trở về ký túc xá và tắm rửa sảng khoái trước khi ngồi vào bàn đọc sách.
Sau một buổi học sâu, tôi ngủ như một tảng đá.
Khi tôi tiếp tục công việc thường ngày của mình, thời gian trôi qua và các học viên dần dần quay trở lại Học viện.
Bốn ngày trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, một thông báo mà tôi háo hức chờ đợi đã xuất hiện trên bảng cộng động của Orphin Hall.
[Phân bổ ký túc xá cho năm nhất, Học kỳ hai: Khoa Ma Thuật]
[Isaac - Briggs Hall]
Tôi đã được thăng cấp lên Briggs Hall, nơi được coi là một trong 4 ký túc xá cấp cao tại Học viện Marchen. Điều này dựa trên điểm số của tôi trong học kỳ một.
Cuối cùng, tôi cũng sẽ thoát khỏi khu chật chội của Doris Hall!
"Vâng!"
Tràn đầy hạnh phúc, tôi đắc thắng siết chặt nắm tay. Một số học viên đi dọc hành lang nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ nhưng tôi không quan tâm. Tôi bước ra khỏi Orphin Hall bằng những bước đi nhẹ nhàng.
Khi đến Doris Hall, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Xem xét căn phòng khiến tôi nhớ đến căn hộ một phòng ở Seoul... nó chắc chắn hơi chật chội.
Dù sao đi nữa, nó cảm thấy hơi trống rỗng.
"..."
Đây là nhà của tôi kể từ ngày đầu tiên tôi chuyển sinh đến «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen».
Sau đó tôi đi đến Briggs Hall, ký túc xá mới của tôi. Bản thân toà nhà đã lớn hơn và rộng rãi hơn đáng kể khi so sánh.
Tôi kiểm tra thông báo trên bảng cộng đồng và đi tìm phòng của mình.
Căn phòng rộng khoảng 20 mét vuông, thậm chí còn có một chiếc tủ lạnh chạy bằng Băng Ma Pháp.
Cảm giác thật tuyệt vời đến nỗi tôi nhanh chóng quên đi nỗi nhớ gắn liền với Doris Hall.
"Eden, đặt cái này ở kia."
[Kyuu!]
Sau khi xếp đồ đạc của mình thành một đống, tôi bắt đầu sắp xếp chúng riêng lẻ với Eden.
[Em xin lỗi vì không thể giúp được.]
"Không có cách nào để cô ra giúp được."
Hilde hiện đang lơ lửng trong hình dạng một quả cầu nhỏ màu lam phát sáng. Lý do cô ấy không có hình dạng vật chất hoàn toàn là lỗi của tôi, vậy tại sao cô ấy lại là người xin lỗi chứ?
Sau khi dỡ đồ và sắp xếp đồ đạc thành công, tôi lau mồ hôi trên trán.
Dù không có khả năng đổ mồ hôi nhưng Eden vẫn bắt chước hành động của tôi. Tôi không biết tại sao nó lại làm vậy, nhưng dễ thương quá nên tôi không buồn để ý.
✦✧✦✧
Con đường đi bộ rợp bóng mát thật dễ chịu để đi qua, nhưng không khí mùa hè ẩm ướt thật khó chịu.
Tuy nhiên, khi kỳ thi đầu tiên của học kỳ hai bắt đầu, mùa hạ đã chuyển sang thu.
Khi kỳ nghỉ hè kết thúc, các học viên trở về tràn ngập đường phố của Học viện một cách sôi động.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Tại quảng trường chính của Học viện, lễ khai giảng Khoa Ma Thuật đang được tiến hành.
Hiện tại có khoảng 290 học viên trong năm nhất Khoa Ma Thuật, ít hơn 10 học viên so với học kỳ trước. Tôi có thể biết điều đó từ thông báo phân bổ ký túc xá.
Họ có thể đã trượt, hoặc có thể sẵn sàng bỏ học vì lo sợ mạng sống của mình, xét đến những gì đã xảy ra trong học kỳ trước.
Một lúc sau khi lễ khai mạc kết thúc, tôi nghe thấy một giọng nói.
"Di chuyển đến lớp học tạm thời của các em đi."
Fernando Frost, một nam giáo sư mà tôi đã lâu không gặp, đang đưa ra hướng dẫn cho các học viện.
Bây giờ học kỳ hai đã bắt đầu, họ sẽ tiến hành một cuộc đánh giá mới nhằm đo lại năng lực của học viên để xếp vào lớp thích hợp.
Tôi chuyển đến lớp 2 tạm thời của Orphin Hall, nơi học viên đã ổn định chỗ ngồi.
Những người duy nhất tôi nhận ra là Amy Holloway và Ciel Carnedas. Tôi vẫy tay chào Amy và liếc nhìn Ciel một lúc.
Ciel vẫn đang ôm chặt chiếc gối mà tôi đã tặng trong buổi Đánh giá Cuối kỳ. Cô ấy có vẻ thật sự thích nó.
[Ciel Carnedas]
—————————
Tâm Trí: [Thích và cảnh giác với bạn.]
"...?"
Những cảm xúc mâu thuẫn này là sao trời?
Có thể là do điều gì đó đã xảy ra trong Đánh giá Cuối kỳ á? Hiện tại, có vẻ tốt hơn là không nên tiếp cận Ciel. Khi nhìn thấy cô ấy, tôi chỉ có thể nhớ mình bị đẩy đi đây đó.
Tôi ngồi ở đâu đó ở giữa biển người. Ngay sau đó, giáo sư Fernando bước vào giảng đường. Lúc này, Ian hẳn đã gặp giáo sư tạm thời của lớp 4, Philip Meltron.
Giáo sư Fernando dừng lại trước bục giảng và bắt đầu bài phát biểu của mình.
"Tôi chắc chắn rằng tất cả các bạn đều mong đợi điều này."
"..."
"Tương tự như học kỳ trước, bây giờ chúng tôi sẽ Đánh giá mana của bạn, mục đích giống với học ly trước. Sau 4 ngày, chúng tôi sẽ tổ chức các lớp học dựa trên trình độ năng lực của các bạn. Hãy tận dụng cơ hội này để chứng minh sự tiến bộ của bản thân từ học kỳ một và kỳ nghỉ hè."
Như thường lệ, giáo sư Fernando nói một cách thẳng thắn.
Để đáp lại, mỗi học viên đã hình thành nhiều cách biểu đạt khác nhau.
"Chúng ta hãy đến sân tập."
Giống như buổi Đánh giá mana đầu tiên, mọi học viên năm nhất của Khoa Ma Thuật đều di chuyển đến sân tập.
Các trợ lý của giáo sư Fernando bắt đầu phân phát các máy đo mana giống như dụng cụ tăng cường độ bám cho các học viên năm nhất, những người đang đứng xếp hàng có trật tự.
Marco, một trong những trợ lý của giáo sư, đưa cho tôi một chiếc máy đo mana với vẻ mặt vô hồn. Nghĩ đến việc anh ta ngủ ít như thế nào trong kỳ nghỉ hè khiến tôi thấy thương hại.
"Những người có 5 số thấp nhất của mỗi lớp, bước lên."
Với mệnh lệnh của giáo sư Fernando, việc Đánh giá mana bắt đầu.
Đương nhiên những cá nhân giống như học kỳ trước đã nổi bật.
"Haa! Liệu cậu có thể xử lý lượng mana dày đặc, vô tận trong cơ thể này không?"
[Tristan Humphrey]
————————————
Lv: 80
Chủng Tộc: Con Người
Hệ: Phong
Độ Nguy Hiểm: X
Tâm Trí: [Muốn thể hiện sức mạnh của mình.]
Tristan Humphrey, mana hạng B.
[Mateo Jordana]
————————————
Lv: 83
Chủng Tộc: Con Người
Hệ: Nham
Độ Nguy Hiểm: X
Tâm Trí: [Cảm thấy bản thân đã mạnh hơn một chút.]
Mateo Jordana, mana hạng B.
[Kaya Astrean]
—————————
Lv: 99
Chủng Tộc: Con Người
Hệ: Phong, Băng, Thảo
Độ Nguy Hiểm: X
Tâm Trí: [Hài lòng với kết quả luyện tập hết sức của mình trong kỳ nghỉ hè.]
Kaya Astrean, mana hạng A-.
[Ciel Carnedas]
—————————
Lv: 95
Chủng Tộc: Con Người
Hệ: Hoả, Thuỷ
Độ Nguy Hiểm: X
Tâm Trí: [Muốn ngủ càng sớm càng tốt.]
Ciel Carnedas, mana hạng B+.
[Ian Fairytale]
—————————
Lv: 64
Chủng Tộc: Con Người
Hệ: Quang, Hoả
Độ Nguy Hiểm: X
Tâm Trí: [Tự hào vì đã mạnh hơn một chút.]
Ian Fairytale, mana hạng C.
"..."
[Luce Eltania]
—————————
Lv: 151
Chủng Tộc: Con Người
Hệ: Thuỷ, Lôi
Độ Nguy Hiểm: X
Tâm Trí: [Muốn ở bên bạn cả ngày.]
Kết quả Đánh giá mana của Luce xuất hiện, giáo sư Fernando tỏ ra ngạc nhiên.
Đó là điều tự nhiên. Luce đã vượt xa tất cả học viên năm nhất khác rất nhiều.
"Luce Eltania... Mana không thể đo lường được. Cô ít nhất phải đạt hạng S trở lên. Chúng tôi sẽ sử dụng máy đo mana chính xác hơn trong tương lai."
Các học viên bị sốc trước lời nói của giáo sư Frost, nhưng Luce vẫn vô cảm như mọi khi. Thật thú vị khi thấy cô ấy chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình bất chấp những xáo trộn xung quanh.
Lượng mana của một người không thể đo lường được có nghĩa là họ ít nhất phải ở hạng S.
Luce, người đã khiến học viên kinh ngạc với mana hạng A+ của mình trong học kỳ trước, đã có một bước nhảy vọt vượt bậc lên hạng S chỉ sau một học kỳ. Đối với những học viên khác, những người không biết về hoàn cảnh của cô, đó là là một diễn biến khá sốc.
Khi đo mana, có thêm cấp độ từ hạng S trở đi. Điều này bao gồm S-, S, S+, SS..., v.v., cho đến hạng SSS+. Luce hiện đang ở đâu đó trong phạm vi này.
Để tham khảo, Dorothy Heartnova là hạng SSS, Alice Carroll là hạng SS+, Lôi Đế, Jaul Dragoniac là hạng SSS+. Tuy nhiên, họ vẫn chỉ được xếp hạng S trong cửa sổ trạng thái.
Hơn nữa, khi cấp độ của một người đạt tới 200, họ có đủ điều kiện để đạt hạng EX, cho phép họ vượt qua ranh giới của chính mình.
Vì tất cả những lý do này, tôi đã có thể đạt được Lv 200 và các chỉ số hạng EX trong [Địa Ngục Hư Vô], nhận được nội tại 9 sao [Băng Đế].
"Tiếp theo."
Bây giờ đến lượt tôi.
Xếp hàng với các học viên khác, tôi đưa đồng hồ mana ra trước mặt.
"Bắt đầu!"
Theo lệnh của giáo sư Fernando, tôi bắt đầu truyền mana vào thiết bị.
[Trạng Thái]
—————————
Tên: Isaac
Lv: 68
Giới Tính: Nam
Năm: Nhất
Danh Hiệu: Học Viên Năm Nhất đã thích nghi với đời sống học viên
Mana: 5200/5200
—Tốc Độ Hồi Phục Mana (C+)
Nhờ sức chịu đựng đã tăng lên từ [Hiệu Quả Rèn Luyện Vật Lý], tôi đã có thể thúc đẩy bản thân tập luyện chăm chỉ hơn trong mùa hạ. Kết quả là tốc độ lên cấp của tôi tăng lên đáng kể và tôi đã đạt được Lv 68.
Tôi cảm thấy việc kiểm soát mana của mình dễ dàng hơn nhiều so với học kỳ một. Mặc dù có một chút rò rỉ mana nhưng mức độ này có thể chấp nhận được.
Với tiếng bíp, quá trình Đánh giá mana kết thúc. Giáo sư Fernando chộp lấy đồng hồ mana bằng ma pháp Điều khiển từ xa của mình và bắt đầu đọc từng cái một.
"Số 26, C-. Số 27, C. Số 28, C. Số 29, C-. Số 30... C+."
Khi giáo sư Fernando gọi đến số của tôi, anh ấy ngập ngừng một chút, thể hiện sự ngạc nhiên của mình.
Đó là điều tự nhiên. Anh ấy chắc chắn sẽ không quên mana hạng E của tôi trong học kỳ trước.
Nhưng bây giờ, mana của tôi là hạng C+.
Ký ức về học kỳ vừa qua hiện lên trong tâm trí tôi.
Trong Khoa, tôi được biết đến là tên yếu nhất trong những đứa thấp kém nhất. Tôi có mana hạng E và là một thường dần trong lớp D. Tôi luôn ở cuối bảng xếp hạng cả về ma thuật lẫn địa vị xã hội.
Những học viên tàn ác của Học viện Marchen đã đối xử với tôi như đồ thừa vô dụng.
"Có thể tiến bộ từ hạng E... lên đến C+ trong một học kỳ không?"
"Cậu không nghĩ có nhầm lẫn gì sao...? Giống như đồng hồ mana bị lỗi chẳng hạn. Ý tôi là, Ian rất đặc biệt, nhưng Isaac chỉ là một người bình thường mà thôi."
"Cậu không nhớ khi hắn sử dụng ma pháp 5 sao trong học kỳ một sao? Có lẽ hắn đã nỗ lực rất nhiều. Trông hắn cũng khác hẳn ra."
"Tuy nhiên, hắn có mana hạng E và ở lớp D..."
Có lẽ với tôi đã trải qua quá trình trưởng thành nhanh chóng, vượt qua hình ảnh trước đây của mình là một học viên kém cõi với mana hạng E, nên cách các học viên khác nhìn tôi bắt đầu thay đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]