Chương trước
Chương sau
༺ Chinh Phạt Lôi Điểu (5) ༻

Đó là một câu chuyện nổi tiếng.

Hansel và Gretel sinh ra trong một gia đình nghèo ở trong rừng. Cha mẹ của họ, những người không còn khả năng chăm sóc cho họ, đã bở rơi cặp anh em trẻ tuổi trong rừng.

Cô bé Gretel đã khéo léo làm rơi vài viên đá dọc đường giúp cô và Hansel tìm được đường về nhà.

Tuy nhiên, họ lại bị bỏ rơi một lần nữa.

Lần sau, họ không chuẩn bị sẵn đá nên họ để lại những mẩu bánh mì để đánh dấu đường đi.

Thật không may, những mẩu bánh mì đã bị ăn bởi những con chim rừng, khiến họ không thể tìm được đường về nhà.

Cơn đói ập đến. Hai anh em lang thang trong rừng để tìm kiếm thức ăn.

Thật bất ngờ, họ phát hiện ra một ngôi nhà làm bằng đồ ngọt và bắt đầu vội vã ăn no, chỉ để chạm trán với mụ phù thuỷ mũi khoằm sống bên trong.

Mụ phù thuỷ đã nhận Hansel và Gretel bị bỏ rơi.

Mụ phù thuỷ hết lòng quan tâm đến hai anh em, nhưng ý định thật sự của mụ là—

Tập đầu tiên của «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», 「Hậu Truyện - Hansel and Gretel」.

Trong game, chính truyện của chuyện cổ tích, Hansel and Gretel, đã có một bước ngoặt.

Một ngày nọ, Hansel bắt đầu béo lên. Mụ phù thuỷ kiểm tra tình trạng của cậu bé bằng cách nắm lấy cổ tay cậu mỗi ngày.

Không biết từ đầu, cơ thể của Hansel bắt đầu sưng lên một cách bất thường.

Không chỉ Hansel, mà những đứa trẻ từ những nơi khác cũng bắt đầu bị phù nề một cách kỳ lạ.

Đó là sự kích hoạt Dấu ấn Hiến tế của Ác Long.

Cha mẹ của Hansel và Gretel đã cho phép một quý tộc cấp cao khắc Dấu ấn Hiến tế của Ác Long lên con cái của mình, để đổi lấy một miếng thịt.

Dấu ấn được khắc trên các bộ phận mắt và não.

Khi mụ phù thuỷ lần đầu tiên phát hiện ra Hansel và Gretel, thì đã quá muộn để cứu Hansel.

May mắn thay, nó đã kịp thời để cứu Gretel. Phù thuỷ đã xoay sở để thay thế các bộ phận của mắt và não của cô bé, nơi đã khắc dấu ấn, ngăn cô bé trở thành vật hiến tế cho Ác Long.

Đây là bối cảnh cho sự cải thiện đột ngột về thị lực và khả năng ghi nhớ mọi thứ cô nhìn thấy của Gretel. Tất cả là nhờ nghiên cứu của Phù Thuỷ Ngôi Nhà Kẹo, người đã đốt cháy cơ thể của chính mình.

Mụ phù thuỷ biết rằng Ác Long Orchis sẽ xuất hiện và đã cố gắng cứu bọn trẻ từ trước. Mụ làm ngôi nhà của mình từ đồ ngọt để thu hút những đứa trẻ đã trở thành nạn nhân của Ác Long.

Cuối cùng, bầu trời chuyển sang đỏ.

Một con rồng đen khổng lồ, bao gồm vô số xác người đang phân hủy, lao xuyên qua những đám mây.

Đó là Ác Long Orchis, một thảm hoạ có khả năng huỷ diệt các quốc gia.

Mụ phù thuỷ đã triệu hồi sử ma 8 sao của mình, Lôi Điểu Galia, để đối đầu với Ác Long và cuối cùng đã chiến thắng.

Thật không may, Lời nguyền của Ác Long đã giáng xuống Lôi Điểu.

Phù Thuỷ Ngôi Nhà Kẹo đã bị buộc tội oan khi sử dụng trẻ em làm vật hiến tế để triệu hồi Ác Long và bị Đế chế hành quyết ngay trước cửa nhà mình.

Gretel ôm mụ phù thuỷ trong nước mắt trước sự chứng kiến của đông đảo quân đội. Mụ phù thuỷ giao cho Gretel Lôi Điểu và trút hơi thở cuối cùng.

Trái tim của Gretel tan vỡ vào lúc đó.

Cuối cùng, sự thật đã được tiết lộ, và tên quý tộc cấp cao, thủ phạm thật sự đằng sau việc triệu hồi Ác Long Orchis, đã bị Hoàng tộc bắt giữ và nhanh chóng bị xử tử. Tuy nhiên, đất nước khắc cốt ghi tâm của Phù Thuỷ Ngôi Nhà Kẹo, người lẽ ra phải được công nhận là Anh hùng, lại là ác nữ trong lịch sử.

Không có vật tế thần nào tốt hơn Phù Thuỷ Ngôi Nhà Kẹo, người không vướng vào bất kỳ tranh chấp chính trị nào.

Ban đầu mụ bị buộc tội giết nhiều trẻ em. Mặc dù đó là một lời vu oan, nhưng khu thí nghiệm tàn khốc sử dụng cơ thể của chính mụ làm vật thí nghiệm đã trở thành một bằng chứng thích hợp cho lời buộc tội đó.

Do đó, Phù Thuỷ Ngôi Nhà Kẹo được gán cho cái tên "Đại Phù Thuỷ của Thiêng Đường Phẫn Nộ" bằng cách gán cho mụ đủ loại hành động xấu xa kỳ lạ, khiến mụ trở thành kẻ thù của mọi người.

Chỉ có Gia tộc Eltania, những người đã nhận ân sủng từ Phù Thuỷ Ngôi Nhà Kẹo, phủ nhận sự ô nhục của mụ là Đại Phù Thuỷ của Thiêng Đường Phẫn Nộ.

Họ nhận Gretel làm con nuôi theo yêu cầu của mụ phù thuỷ.

Và đặt cho cô bé đang vật lộn với quá khứ của mình một cái tên mới - Luce Eltania.

Lá chắn bao bọc trong tia sét màu tím biến thành bột sáng và phân tán lên bầu trời.

Trên tế đàn ở tầng cao nhất Carly Hall, nơi đã bị hư hại nghiêm trọng đến mức không còn giống một toà nhà nữa.

Cơ thể Luce bắt đầu rơi xuống khi lá chắn của Lôi Điểu được giải phóng.

*Thump—

Một chàng trai đã bắt được cô.

Luce không thể tập hợp bất kỳ sức mạnh nào. Mana của cô đã bị Lôi Điểu rút cạn hoàn toàn, và thậm chí cả năng lượng của cô dường như cũng cạn kiệt.

Luce từ từ mở mắt, nhưng tầm nhìn của cô quá mờ nên cô không thể nhìn thấy gì.

Tuy nhiên, cô có thể nói rằng một chàng trai đang bế cô trong tư thế bế Công chúa.

'Ai...?'

Không một lời nào thoát ra khỏi miệng Luce. Miệng cô không cử động.

Với tầm nhìn mờ ảo của mình, Luce hầu như không thể phân biệt được màu quần áo của chàng trai và đường nét của đôi vai anh ta.

Bộ quần áo màu xanh hải quân, và bờ vai rộng. Luce cảm thấy hơi lạnh của Băng mana.

'Greung... Đây có phải bạn.'

Không có ai khác xuất hiện trong tâm trí với tư cách là người sử dụng Băng nguyên tố phủ màu xanh hải quân cả, người có thể vượt qua Lôi Điểu và lũ quỷ.

Vóc dáng của anh ta trông khác với những gì Luce biết, như thể lớp nguỵ trang của anh ta bị thổi bay.

'Nhưng cơ thể này... cảm thấy thân thuộc một cách kỳ lạ.'

—'Đừng nguyên tố hoá mana của cậu, thay vào đó, hãy để nó trôi chảy tự do trong thời điểm hiện tại. Và hãy nhớ cảm giác này.'

—'Tớ sẽ thi triển nó ngay bây giờ.'

—'Chưa được!'

—'Puhahaha! Ahahahahahaha! Hahahahaha! Ôi, buồn cười quá...! Đau hết cả bụng...'

Khi Luce đang thực hành tạo tác hoa nguyên tố.

Ký ức nắm tay anh bạn tóc lam bạc ùa về.

Việc Greung chạm vào tay và chân của cô trùng lập với ký ức đó.

Luce không chắc lắm vì vải của bộ quần áo cản trở. Tuy nhiên, kích thước của bàn tay mà cô cảm thấy quá giống với của chàng trai ấy.

Đôi đồng tử của Luce khẽ rung lên.

'I...saac...?'

Rút hết mana, Luce không còn chút sức lực nào.

Chẳng mấy chốc, sức chịu đựng của cô đã đạt đến giới hạn.

Ý thức của Luce mờ dần vào một khoảng xa.

✦✧✦✧

[Guu, guuu, guuk...!]

Ngay khi tôi rời khỏi Cõi Trung Giới, tôi có thể cảm thấy cơ thể mình thực sự hạn chế như thế nào.

Với chút sức lực cuối cùng, tôi đỡ Luce khi cô ngã xuống từ tế đàn. Tôi vội vàng xoá dấu vết ma thuật của mình bằng cách rã đông, và biết rằng mình sẽ sớm không thể di chuyển được nữa.

Tôi đặt Luce bất tỉnh trên mặt đất khi thứ bột màu lam bay tứ tung. Sau đó, tôi gọi Eden và để cô dựa vào tế đàn.

Sau đó tôi ra lệnh cho Eden đưa tôi chạy trốn. Nó hoàn toàn có thể xảy ra.

Eden có thể tăng kích thước bằng cách thêm đá vào cơ thể.

Eden, bây giờ đã có kích thước phù hợp với tộc Golem của mình, chạy với tôi trong vòng tay của cậu bé.

Eden khẩn trương hét vào mặt tôi với một giọng đặc sệt.

Tác dụng phụ của [Chúa Tể Băng Giá] và trận chiến với Lôi Điểu khiến cơ thể tôi không thể hoạt động bình thường. Cơn đau nhức nhối, cứ như bị búa bổ khắp người, hành hạ tôi không ngừng.

Tuy nhiên, tôi thậm chí còn không đủ sức để vùng vẫy hay kêu lên đau đớn.

"Eden... thả ta xuống... ở đây..."

Tôi không biết mình đang ở đâu. Tầm nhìn của tôi trở nên mờ đi, và tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Tôi chắc chắn rằng chúng tôi đã đi khá xa. Các giác quan mách bảo tôi rằng chúng tôi đang ở phía sau Carly Hall, dưới chân đồi.

Có lẽ ngay trước rừng. Có vẻ như chúng tôi đang ở vùng ngoại ô của khuôn viên Học viện Marchen cũ.

Khu vực tràn ngập mùi hương rực rỡ của cây và cỏ. May mắn hay, có vẻ như chúng tôi đã đến một nơi kín đáo.

Eden đặt tôi xuống bãi cỏ. Giọng nó đầy những tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi không thể không cảm thấy tiếc.

Khi tôi vẫn có thể nhìn phía trước, cảnh tưởng cuối cùng tôi tiếp nhận được lung linh như một ảo ảnh.

Đó có phải là vẻ đẹp của phong cảnh? Có lẽ đó là do kết giới của Lôi Điểu đã bị dỡ bỏ và sự biến mất của Harpy Tia Chớp. Hoặc có thể đó là do bột màu tím được khắc trên bầu trời đêm như ánh sao.

Khi tôi trôi dạt trong những ký ức về phong cảnh đó, tôi tuyệt vọng bám lấy tâm trí đang mờ nhạt của mình và nhắc nhở bản thân tại sao tôi lại bỏ trốn.

Đại Phù Thuỷ của Thiêng Đường Phẫn Nộ.

Cô ấy đã xem xét số phận của tôi và tặng tôi một Vòng tròn Khế ước Sử ma 8 sao như một món quà, nói rằng đó là thứ tôi cần nhất.

Nói cách khác, tôi sẽ không chết.

Đó là lý do tại sao tôi đã chạy trốn, cố gắng không bị nhóm chinh phạt chú ý.

Đột nhiên, tôi nhớ lại mọi thứ xảy ra kể từ khi tôi đến thế giới này. Tôi chiếm hữu Isaac, nhận ra kỹ năng của nhân vật chính thật yếu kém, và cố gắng hết sức để ngăn chặn một Bad Ending trong học kỳ đầu tiên.

Khi tôi nhìn lại quá khứ.

Đó dường như là một cách vô ích để kết thúc tôi, để chết như thế này.

Ngoại Truyện của «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», Isaac.

Tôi không phải nhân vật chính của thế giới này mà là Ian Fairytale. Tất cả những khó khăn trên thế giới này đều tồn tại để biến anh ta thành Anh hùng.

'Điều đó tạo nên sự khác biệt gì?'

Dù thế nào đi nữa, ở vị trí của tôi, tôi là nhân vật chính.

Ngay cả khi cuộc sống của tôi có vẻ ảm đạm, không thành công và đầy thất bại, tôi tin chắc rằng tôi là nhân vật chính trong câu chuyện của chính mình.

Ngay cả khi Isaac là nhân vật phụ khi tôi chơi game với tư cách là Ian.

'Nếu tôi sống trong thực tế này với tư cách là Isaac, thì tôi là nhân vật chính.'

Ian Fairytale. Bất kể thử thách và khổ nạn nào đến với «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», anh ta đều vượt qua chúng. Vì vậy, tôi cũng đã cố gắng vượt qua tất cả những thử thách và đau khổ đã đến với mình, theo gương của anh ta.

'Như vậy, tôi sẽ chết một cách vô nghĩa sao? Tôi sẽ bỏ cuộc dễ dàng như vậy sao?'

Chuyên mô của tôi là nghiến răng và không ngừng theo đuổi mục tiêu của mình. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

"..."

Chỉ có tiếng không khí thoát ra từ phổi lọt qua môi tôi.

Tôi đã cạn kiệt sức lực. Từ từ, đôi mắt tôi nhắm lại. Mong đợi được giải thoát khỏi cơn đau đớn khủng khiếp này khi tôi nhắm mắt lại trào dâng trong tôi.

Đầu tôi quay cuồng. Tuy nhiên, tôi sẽ không bao giờ dập tắt ý chí không bao giờ bỏ cuộc của mình.

Trong tầm nhìn mơ hồi của tôi.

Từ từ, một bóng tối đen kịt phủ xuống.

「Ánh Quang Thiêng Thụ (Hệ Thảo, ★7)」

Một năng lượng nhẹ nhàng bao trùm lấy tôi. Cảm giác như thể một luồng sinh khí mới đang chảy vào cơ thể.

Tôi đã mở đôi mắt của mình. Hình ảnh kết giới biến thành bột màu tím chiếu sáng bầu trời đêm đập vào mắt tôi. Tầm nhìn của tôi đã trở lại.

Tôi quay đầu nhìn về phía Carly Hall phía trên ngọn đồi.

Một cây đại thụ, phát ra ánh sáng lục dịu, toả ánh sáng yếu ớt trên khuôn viên Học viện Marchen cũ. Vô số đom đóm tản ra tứ phía không kẽ hở.

Nỗi đau đã phai đi.

Từ từ, tôi nâng phần thân trên của mình lên.

Eden khóc nức nở, thu nhỏ lại kích thước bình thường và rúc vào vòng tay tôi.

[Kyu...! Kyuuu...!]

[Eden]

——————

Tâm Trí: [Cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm vì bạn đã sống lại.]

Đại thụ rạng rỡ trải dài phía trên Carly Hall.

Tôi biết cây đó là gì. Đó là Thảo Ma Pháp của Kaya Astrean, [Ánh Quang Thiêng Thụ], xuất hiện vào năm hai của «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen». Nó chữa lành không ngoại lệ cho tất cả sinh vật sống trong bán kính nhất định.

'Tại sao lại thế rồi...?'

Những con đom đóm xanh mềm mại từ [Ánh Quang Thiêng Thụ] bay qua và truyền sinh lực cho cây cối xung quanh tôi.

Giữa những con đom đóm đó, tôi có thể đoán được tình hình và diễn biến của nó.

«Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», 「Màn 3, Chương 3, Đánh Giá Cuối Kỳ」 ngay lập tức dẫn đến 「Màn 3, Chương 4, Chinh Phạt Lôi Điểu」.

Nói cách khác, các biến số xảy ra trong quá trình Đánh Giá Cuối Kỳ được chuyển sang Chinh Phạt Lôi Điểu.

Điều gì có thể là một biến số đáng được đề cập trong Đánh giá Cuối kỳ này chứ?

Những sự kiện quan trọng nhất sẽ là vụ thảm sát không thể lý giải của Luce, trận đại chiến và món quà mà tôi đã tặng cho Kaya.

Do Luce, việc tìm kiếm Thẻ Rơi của những học viên hàng đầu đã bị trì hoãn. Chắc hẳn họ đã gặp khó khăn trong việc cảm nhận mana, khám phá và cướp thẻ vì quá tập trung vào việc trốn thoát khỏi con quái vật, Luce.

Hơn nữa, vì trận chiến quy mô lớn, Á khoá và Tam khoa, cũng như các học viên khác của lớp A và những học viên hàng đầu của lớp B, phải ở lại điểm thi cho đến khi Vera Triệu Hồi xuất hiện.

Kết quả là, hầu hết các học viên danh dự đều tham gia nhóm chinh phạt, trái ngược với game gốc.

Rõ ràng là họ sẽ giúp Dorothy và Ian cấu bớt HP của Lôi Điểu. Đó hẳn là lý do HP của Lôi Điểu giảm nhanh hơn tôi tưởng.

Nếu họ không ở đó, tôi đã phải chiến đấu với Lôi Điểu với ít nhất 30-40% HP.

Tôi sẽ không thể tránh khỏi cái chết ngay lập tức nếu tôi thua trận đó.

Điều tương tự cũng xảy ra với Kaya.

Trong Chinh Phạt Lôi Điểu của «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», Kaya không thể tham gia nhóm chinh phạt. Cô ấy nhanh chóng vượt qua bài thi khi cảm nhận mana được cải thiện sau khi tìm thấy Thẻ Rơi thứ ba của mình.

Tuy nhiên, khi Luce trở thành một biến số quan trọng, Kaya cuối cùng cũng đã đến điểm thi cho đến khi Vera xuất hiện.

Kaya cũng tham gia vào Chinh Phạt Lôi Điểu và hẳn sẽ cảm thấy tức giận khi chứng kiến thương vong ngày càng nhiều. Đó là điều không thể tránh khỏi do tính cách của cô ấy.

Kaya mong sẽ giúp đỡ, thay vì chỉ dựa vào Dorothy.

Món quà tôi tặng cô ấy, Đũa phép Armana, là vũ khí cuối cùng của Kaya. Không thể có được vũ khí này trong những phần đầu của «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen». Đó hoàn toàn là vấn đề tiền bạc. Tuy nhiên, tôi đã xoay sở để có được nó sớm.

Do đó, Đũa phép Armana mà tôi tặng cho Kaya sẽ tăng đáng kể độ tương thích của cô ấy với Thảo mana.

Mong muốn của Kaya sẽ được thực hiện hoá dưới hình dạng một cây phát ra ánh sáng ấm áp.

'Tuyệt đẹp, thật luôn đó...'

[Ánh Quang Thiêng Thụ].

Một ma pháp chữa lành tất cả sinh vật sống trong một bán kính nhất định. Phạm vi hồi phục của nó khá rộng. Nó được coi là một trong những Hồi Phục Ma Pháp mạnh mẽ nhất, vì nó có thể chữa lành những vết thương chí mạng ngay lập tức.

Hơn nữa, đó là một Thảo Ma Pháp. Để sử dụng nguyên tố này, bạn phải nhận được ban phước của Sylphia, Nàng Tiên Lục Bảo, và phản tương thích hoàn toàn với Thảo mana. Một người bình thường dù có cố gắng trăm năm cũng khó.

Một ánh sáng màu lục nhẹ nhàng bao trùm khuôn viên Học viện Marchen cũ. Khi tôi bất ngờ hồi phục sinh lực, tôi cảm thấy vô cùng hoang mang.

Điều duy nhất tôi có thể làm là mỉm cười.

Cảm giác như thể cái cây đó là kết quả của cuộc hành trình của tôi trong suốt học kỳ đầu tiên của năm nhất.

Một cảm xúc không thể diễn tả thành lời trào dâng trong tôi.

Tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Ánh Quang Thiêng Thụ.

Sự kết hợp của bột màu tím từ từ phân tán do sự biến mất của kết giới Lôi Điểu và đại thụ rạng rỡ đứng một mình trong im lặng đẹp đến khó tin.

Tôi không thể rời mắt khỏi nó trong một lúc.

"..."

Tuy nhiên, tôi không thể chìm đắm trong sự ngưỡng mộ được. Tôi cần phải cởi bỏ Áo choàng Nguỵ trang Ma thuật của mình để đề phòng.

"Hây!"

Tôi cởi áo choàng và cho vào túi ma thuật của mình. Mặc dù Ánh Quang Thiêng Thụ đã chữa lành hoàn toàn vết thương của tôi, nhưng sức lực của tôi vẫn chưa hồi phục. Chỉ hành động cởi áo choàng thôi mà đã khá khó khăn rồi.

Tôi nghĩ mình cần phải đắm mình trong ánh sáng của Ánh Quang Thiêng Thụ ít nhất cho đến khi sức lực hồi phục đủ để trở về ký túc xá. Nó giống như quá trình quang hợp của Isaac.

Eden đến bên tôi và ôm lấy tay tôi. Thật là một cậu bé dễ thương. Tôi đặt Eden vào lòng và ôm lấy cậu bé.

Đó là khi nó xảy ra.

"Hội trưởng, cậu đang làm gì ở đây thế?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi. Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy một cảm giác khó giải thích dâng lên trong lồng ngực.

Khi tôi quay đầu về phía giọng nói, tôi thấy một nữ sinh đội mũ phù thuỷ. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi, hai tay đặt trên đầu gối.

Có phải vì tôi suýt chết trong giây lát không?

Tôi không thể không mỉm cười ngay khi nhìn thấy khuôn mặt chào đón của cô ấy. Tôi cố gắng kìm lại những giọt nước mắt đang trào ra và cố gắng nở một nụ cười trên khuôn mặt mình.

Tôi hít một hơi thật sâu và nhanh để lấy lại bình tĩnh.

Tôi dán mắt vào cô nữ sinh xinh đẹp với mái tóc tím phản chiếu trong tầm nhìn của tôi.

"Senpai, chị đến muộn. Không phải chị đến cứu tôi quá muộn sao?"

Tôi nói đùa với Dorothy Heartnova, và cố tình tỏ vẻ mệt mỏi.

"Nghiêm túc mà nói, một đám ma vật giống như chim điện đột nhiên xuất hiện... Tôi suýt soát đã trốn được, chị biết đấy."

"Biếm hiện của cậu có vẻ hơi quá thoải mái thì phải."

"Đó là bởi vì tôi đã gặp được Senpai đó."

"Nihihi, thật giống như cách fan hâm mộ của tôi nên làm!"

Dorothy ngồi xuống cạnh tôi với tiếng "Ucha" và ôm đầu gối.

Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào Ánh Quang Thiêng Thụ, phân tán mana màu ngọc bính rực rỡ.

"Mọi chuyện đã được giải quyết. Con gà điện khổng lồ đã chữa lành bằng Thảo Ma Pháp đó và không còn là kẻ thù của chúng ta nữa. Tất cả những Lôi ma vật đã biến mất. Người bạn bám đuôi của cậu cũng an toàn. Không có ai chết cả."

"Tôi đã tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng có vẻ như đó là một vấn đề khá lớn..."

"Ừm, đó là công việc gất lớn ~ Tôi hoàn toàn kiệt sức. Cố gắng bảo vệ mọi người này, làm điều này điều kia này..."

Dorothy càu nhàu, rồi đột nhiên mỉm cười và đặt tay lên ngực.

"Vì thế, hãy cho tôi, chị gái đây của cậu, một cơ hội để được Hội trưởng của chúng ta an ủi nào ~ Hãy coi đây là một vinh dự."

Những lời vô liêm sĩ của Dorothy dễ thương đến mức tôi bất giác cười khúc khích.

"Chị đã làm việc chăm chỉ, Senpai."

"Oh yaaah!"

"Chị thật sự mạnh mẽ và rất tuyệt vời, Senpai."

"Ưm hửm!"

"Mặc dù, chị đã đến cứu tôi quá muộn."

"Ưm Aaahh..."

Dorothy, với gương mặt bối rối, toát mồ hôi lạnh.

"Chà... Có vẻ như Hội trưởng cũng đã có một khoảng thời gian khó khăn."

Dorothy liếc nhìn tôi một cách lén lút và nhanh chóng chuyển chủ đề. Tôi đáp lại bằng một thái độ bố đời, giống như cô lúc trước.

"Vâng, tôi đã phải tham gia kỳ thi, và sau đó chạy trốn khỏi sự xuất hiện đột ngột của những ma vật... Điều đó thật kinh khủng. Tôi nên đi thẳng đến ký túc xá. Thay vào đó, tôi vướng vào mớ hỗn độn này vì tôi muốn tham quan toà nhà cũ."

Khi tôi cảm thấy thoải mái hơn, một loạt lời nói dối tuôn ra từ miệng tôi.

Tuy nhiên, đôi mắt của Dorothy, thứ dường như chứa đựng cả vũ trụ bên trong, lại bộc lộ một biểu cảm đầy ý nghĩa. Như thể cô biết điều gì đó mà tôi không biết.

'Có phải nó chỉ là tưởng tưởng của mình không?'

[Dorothy Heartnova]

————————————

Tâm Trí: [★☆★☆★☆★☆★☆★☆]

Tôi vẫn không thể đọc được suy nghĩ của cô bằng [Thấu Hiểu Tâm Trí]. Vì vậy, tôi quyết định từ bỏ việc cố gắng làm việc đó.

"Ừm, cậu vất vả rồi."

Dorothy đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng và giọng nói nhẹ nhàng.

Có một khoảnh khắc của sự im lặng.

"Senpai."

"Vâng, Hội trưởng?"

"Hôm nay tôi chạy khá nhiều, và cơ thể tôi không muốn di chuyển nữa. Chị có thể giúp tôi đến ký túc xá không?"

"Nihihi! Hãy để nó cho chị gái này của cậu!"

Dorothy trả lời khi cô cười một cách ngây thơ và lại đặt tay lên ngực.

Trong học kỳ một của năm nhất, tôi đã cố gắng ngăn chặn tất cả những Bad Ending và sống sót.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn là hạnh phúc.

Trong một lúc, Dorothy và tôi quyết định ngồi cạnh nhau và chiêm ngưỡng Ánh Quang Thiêng Thụ.

Đó không phải là thứ bạn có thể nhìn thấy hàng ngày, vì vậy chúng tôi nghĩ rằng cả hai cũng có thể tận hưởng nó khi vẫn còn cơ hội.

Vào lúc này, anh rất biết ơn em, người anh yêu, người đã ở bên cạnh anh.

«Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» 「Màn 3, Chương 4, Chinh Phạt Lôi Điểu」.

Chính thức hạ màn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.