Tôi mới bị đau tim gần đây.
Tất nhiên, tôi biết sẽ có trăng tròn, nhưng tim tôi vẫn đập loạn nhịp khi nhận ra điều đó.
Tôi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại.
Mình đoán là mình yếu đuối trước những thứ như thế này...
Trên hết, tiếng kêu của Berserker thoát ra khỏi môi tôi mà không nhận ra. Nó không khớp với giọng nói của tôi chút nào, cứ như thể nó cảm nhận được cảm xúc của tôi và nói ra như một AI vậy.
Dù sao đi nữa, nếu tôi chậm 1 giây, tình thế có thể sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Nhìn giáo sư Fernando, anh ấy đang trên bờ vực sụp đổi!
Anh ấy trông như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, nhưng Fernando đang cố gắng hết sức để giữ lấy ý thức của mình. Tội nghiệp ghê.
Có lẽ tôi nên trấn an Fernando và để anh ấy trốn đi.
[...Ngươi là ai?]
Tiếng trăng êm đềm vang vọng.
Thứ đó trông không dễ chịu cho lắm. Nhìn bộ răng tuyệt đẹp kia. Mình thực sự muốn đục nó một phát quá đi.
Đây là [Địa Ngục Hư Vô] và mặt trăng tròn trông ghê tởm đó là 'Leafa Huyễn Ảo'.
Người tạo ra thế giới này, và đây là lãnh địa của hắn ta.
"Dù sao thì ngươi cũng không thể hiểu ta đang nói gì đâu." (Grrrr—)
Tôi hiện không thể giao tiếp được. Tôi là một Berserker không có kỹ năng ngôn ngữ.
Ở trạng thái này, sẽ rất khó để giao tiếp bằng lời nói, thay vào đó tôi sẽ giao tiếp bằng nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-yeu-nhat-hoc-vien-lai-la-khac-tinh-cua-quy/3550185/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.