Kết quả xét nghiệm ADN của Chu Lạc Sâm cuối cùng cũng đã có. Thực ra kết quả này đã có từ lâu, chỉ là Chu Lạc Sâm không muốn đến lấy, cứ để nó ở trung tâm xét nghiệm ADN như một món đồ vô chủ.
Anh cũng không rõ vì sao mình lại làm vậy, có lẽ vì sợ đối diện với một sự thật không mong muốn, hoặc cũng có thể vì bận rộn chuẩn bị hôn lễ, lo liệu công việc.
Cuối cùng, anh đành nhờ người ở Dĩnh gửi kết quả về nhà riêng.
Lúc này Phương Y vẫn đang sống cùng anh, còn mẹ cô thì ở riêng trong căn hộ Phương Y thuê. Tuy mới chuyển đến thành phố Cảng, nhưng mẹ Phương Y đã nhanh chóng hòa nhập với khu phố, ngày ngày ra ngoài tản bộ, trò chuyện cùng mọi người.
Thấy mẹ vui vẻ như vậy, Phương Y cũng yên tâm hơn, cảm thấy tương lai tươi sáng rộng mở. Cũng chính ngay lúc này, cô thay Chu Lạc Sâm ký nhận một bưu phẩm chuyển phát nhanh gửi đến, trên đó chỉ ghi địa chỉ người gửi là trung tâm xét nghiệm ADN thành phố Dĩnh, không ghi rõ nội dung.
Phương Y vô cùng tò mò muốn mở ra xem, nhưng đang chuẩn bị xé mở, lại cảm thấy làm như vậy không tốt lắm. Sau một hồi lưỡng lự vẫn từ bỏ nhìn lén, đem bưu phẩm cất vào chỗ dễ thấy rồi đi nấu cơm.
Khoảng 7 giờ tối, Chu Lạc Sâm về đến nhà. Vừa thay giày xong anh nhìn thấy một bưu phẩm ở trên bàn trong phòng khách.
Gần như không cần suy nghĩ anh cũng biết đó là gì. Anh ngồi xuống cầm lên xem, nhận ra chỗ mở có dấu vết bị xé nhẹ, rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì không dễ phát hiện, xem ra là có liên quan đến Phương Y.
Phương Y bưng cơm ra phòng ăn, thấy anh ngồi trên sofa thì giật mình: "Anh về sao không nói tiếng nào, em đang nấu ăn nên không nghe thấy tiếng mở cửa."
Chu Lạc Sâm dựa lưng trên ghế sofa, bình thản mở bưu phẩm. Phương Y lặng yên thò tới, thấp giọng hỏi: "Là cái gì vậy?"
Chu Lạc Sâm không trả lời. Cô hỏi tiếp: "Báo cáo xét nghiệm ADN của thân chủ à?"
Động tác trên tay Chu Lạc Sâm dừng một chút , vẫn như cũ không lên tiếng, rồi rút tờ báo cáo ra, lặng lẽ nhìn.
Phương Y nhìn không thấu thái độ của anh, cũng không dám nhìn lén nữa, đành quay lại phòng bếp.
Chu Lạc Sâm xem qua báo cáo vài lần, sau đó vẫy tay gọi cô lại: "Lại đây, em không phải muốn xem sao."
Phương Y ngạc nhiên quay đầu lại: "Sao anh biết?"
Anh đặt báo cáo lên bàn, bắt chéo chân trầm ngâm nói: "Bao bì có dấu vết bị xé rất nhỏ , nhưng không có mở ra."
"Em..." Phương Y ngượng ngùng khụ một tiếng, "Em chỉ là... theo thói quen thôi."
Chu Lạc Sâm ôn hoà nói: "Muốn xem thì lại đây, không phải báo cáo xét nghiệm của thân chủ đâu, là của anh."
"Của anh?" Phương Y vội vàng cầm báo cáo lên xem, vừa xem vừa nói, "Sao anh lại đi xét nghiệm ADN thế?"
Nhìn thấy tên Chu Lạc Sâm và Chu Trí Hành trên báo cáo, Phương Y định nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Có nhiều thuật ngữ cô không hiểu, chỉ nhìn thấy con số phần trăm cao đến mức chứng minh hai người là cha con ruột.
"Kết quả bình thường mà, sao tự nhiên lại đi xét nghiệm?" Cô đem báo cáo đặt trở lại lên bàn, khó hiểu hỏi.
Chu Lạc Sâm ngửa đầu nhìn cô nói: "Vì trước đây khi đến thành phố Dĩnh thăm ông ấy, ông ấy nói anh không phải con ruột. Còn nói gì mà ba mươi mấy năm nuôi nấng đến đây là hết.
Phương Y không biết nên phản ứng thế nào, nên an ủi hay cảm thấy nực cười? Kết quả chứng minh Chu Trí Hành nói dối để Chu Lạc Sâm tự dằn vặt bản thân. Nhưng tại sao anh lại phải dằn vặt? Dù sao thì Chu Trí Hành ra nông nỗi này cũng là do lỗi của ông ta, nếu ông ta còn oán hận thì chứng tỏ chưa biết hối cãi.
"Anh đừng nghĩ nhiều." Phương Y nói, "Chuyện đã qua rồi, hối hận cũng vô ích. Anh có đói không, em nấu cơm rồi đây."
Vừa nói xong câu đó, Phương Y đã thấy câu thoại của mình giống phim TVB quá. Cô nắm tay Chu Lạc Sâm kéo anh vào phòng ăn. Dù sao anh cũng là người trong cuộc, là con trai của Chu Trí Hành. Ba ruột nói dối tàn nhẫn như vậy để anh đau khổ, chắc chắn cú sốc này không hề nhỏ so với khi anh biết tin đó là giả.
Ngồi trước bàn ăn, Chu Lạc Sâm im lặng dùng bữa không nói tiếng nào, Phương Y vừa ăn vừa quan sát anh, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy là xong.
******
Sự việc quả nhiên không ngoài dự đoán của Phương Y. Chu Lạc Sâm mấy ngày sau vẫn không ra khỏi nhà, chỉ đưa đón cô đi làm rồi về nhà, ru rú trong nhà đến mức tối đa. Kỳ thực anh cũng không đến mức sa sút tinh thần, chỉ là xem TV, đọc sách, thỉnh thoảng tưới cây, sống như một cán bộ về hưu, khác hẳn với hình ảnh bận rộn trước đây.
Phương Y nhịn một thời gian, cuối cùng không chịu được nữa. Cô biết anh cần thời gian để trấn tĩnh lại, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì không chỉ cô mà cả khách hàng của anh cũng không thể chịu được nữa.
Hôm nay cô xin nghỉ trước giờ ăn trưa một tiếng, tự bắt tàu điện ngầm về nhà. Khi cô mở cửa bước vào, Chu Lạc Sâm khá ngạc nhiên.
Anh đặt tờ báo xuống nhìn cô, hai chân bắt chéo bình thản hỏi: "Hôm nay sao về sớm vậy?"
Phương Y đặt tập tài liệu nặng nề lên bàn trước mặt anh, bất đắc dĩ nói: "Sáng nay em gặp ba khách hàng của anh, đây là những thứ họ muốn gửi cho anh."
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nhìn lướt qua: "Chỉ cần không phải thư thôi việc, thì để đấy đã."
Phương Y hỏi: "Anh định tiếp tục thế này đến bao giờ?"
Anh lại mở báo ra, im lặng đọc tin tức. Đợi đến khi Phương Y mất kiên nhẫn, anh mới thờ ơ nói: "Hết năm rồi tính, dạo này không có tâm trạng làm việc."
"Không có tâm trạng làm việc?" Phương Y ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh, "Hết năm rồi tính?"
Chu Lạc Sâm nhìn chằm chằm tờ báo, mặt không cảm xúc. Nếu không phải ngày ngày ở bên anh, Phương Y cũng khó nhận ra sự thay đổi của anh. Anh đã thay đổi, chỉ là... bỗng nhiên không còn hứng thú với công việc.
"Ông xã, anh nói thật với em đi, anh có phải không muốn làm luật sư nữa không?" Phương Y bất ngờ hỏi, không chỉ vì cách xưng hô mà còn vì câu hỏi.
Chu Lạc Sâm cuối cùng cũng nhìn cô, mắt mở to rất kinh ngạc: "Em gọi anh là gì?"
Phương Y nói: "Sao, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, gọi anh là ông xã không được sao?" Cô giơ tay trái lên, chiếc nhẫn cưới lấp lánh trước mắt anh.
Chu Lạc Sâm cười, thật sự có thể nói là tươi như hoa: "Em gọi lại lần nữa đi."
Phương Y nói: "Thực ra trọng điểm em muốn nói không phải ở đằng trước, mà là ở đằng sau."
Chu Lạc Sâm cùng cô nhìn nhau một hồi, mới thong thả ung dung nói: "Không phải không muốn làm, còn nhiều vụ án dang dở, không làm chẳng phải là vi phạm hợp đồng sao."
Phương Y thở dài: "May mà anh còn biết vi phạm hợp đồng. Anh không biết ba khách hàng kia đến tìm anh mà mặt mũi khó coi thế nào đâu. Luật sư Nghiêm phải nói chuyện với họ một lúc lâu họ mới chịu đi. Anh cứ thế này, em đoán cả văn phòng sẽ đến nhà xem anh có khỏe không đấy."
Chu Lạc Sâm nhoẻn miệng cười: "Em sợ cái gì?"
"Sợ họ nghĩ em là yêu tinh hút dương khí, hút cạn anh." Phương Y trừng mắt nhìn anh rồi đứng dậy, "Em đi nấu cơm, hôm nay ăn thanh đạm một chút, sáng nay cứ thấy khó chịu." Nói xong, cô quay người đi nấu ăn.
Chu Lạc Sâm đặt tờ báo xuống, suy nghĩ một lúc rồi cầm tập tài liệu Phương Y để trên bàn lên xem.
Khi Phương Y nấu cơm xong gọi anh, thấy anh đang xem tài liệu, cô vui mừng như phụ huynh thấy đứa con lười biếng bỗng nhiên chăm chỉ học hành.
Yên lặng đợi Chu Lạc Sâm xem tài liệu một lúc, Phương Y mới đến gần nói: "Ăn trưa thôi, ăn xong anh cứ ở nhà xem tiếp, em đi làm."
"Ăn xong anh đi cùng em." Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Phương Y lộ ra nụ cười tươi: "Anh nên làm vậy từ sớm, mấy hôm nay anh không đến văn phòng, mọi người buồn chán lắm."
Chu Lạc Sâm mặc đồ ở nhà đi vào phòng ăn, khóe môi vô thức cong lên: "Anh đi làm thì các em có gì vui?"
"Ngắm soái ca chứ sao." Phương Y nói, "Tuy soái ca đã có chủ, nhưng ngắm cho đã mắt cũng được."
Chu Lạc Sâm liếc cô: "Các cô gái có thể ngắm Hình Tứ, hoặc Nghiêm Túc, Triết Ngạn cũng được, luật sư nam ở văn phòng đều đẹp trai mà."
Phương Y mở to mắt nói: "Thì ra ngày thường anh còn để ý đến nhan sắc của các luật sư nam khác..."
Phương Y ngồi xuống bên cạnh anh hỏi: "Luật sư Chu, nói thật đi, anh có phải là nhan khống không?"
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói: "Em mà không ăn cơm, chúng ta sẽ ăn cái khác, mấy hôm nay ở nhà anh tích trữ nhiều năng lượng lắm."
Phương Y khinh thường trước lời đe dọa của anh: "Nói khoác, anh dám không?"
"..." Chu Lạc Sâm nhìn cô, ánh mắt thâm thuý, nhưng không có hành động gì, rõ ràng là.... không dám.
Không còn cách nào khác, Phương Y đang mang thai, lại là ba tháng đầu, thời điểm không ổn định nhất, không thể làm bậy. Cho dù muốn, cũng phải đợi đến tháng thứ tư...
"Em thắng." Chu Lạc Sâm thỏa hiệp, tiếp tục ăn cơm, đôi mắt đen trắng rõ ràng có chút không cam lòng.
Phương Y lờ mờ cảm thấy, tuy thắng ván này, nhưng cuối cùng cô vẫn sẽ thua, vì trong thời gian mang thai vẫn có vài tháng có thể làm "chuyện đó".
Phương Y không khỏi rùng mình, quay sang nhìn Chu Lạc Sâm thì thấy anh đang cầm đũa nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, nụ cười nửa miệng kia, rất nguy hiểm.
Cảm giác nguy hiểm này vẫn kéo dài đến khi Chu Lạc Sâm trở lại làm việc... Giờ giấc làm việc của anh đã trở lại bình thường, khách hàng cũng vui vẻ trở lại, nhưng Phương Y vẫn cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm.
Phương Y là trợ lý Hình Tứ, muốn đi theo anh ta tham gia một số vụ án hình sự. Nhưng vụ án hình sự luôn có máu me, chỉ cần xem tài liệu miêu tả chi tiết về các vụ án mạng đẫm máu đã khiến cô cảm thấy kinh hãi. Có đôi khi thân chủ đang trình bày, Phương Y nghe thấy cũng buồn nôn, phải vội vã xin phép ra ngoài.
Dần dần, Hình Tứ cũng nhận ra vấn đề, vì thế liền gọi điện cho Chu Lạc Sâm, thông báo về sự sắp xếp của mình.
"Gần đây Phương Y không thích hợp đi theo tôi, nếu Doãn Triết Ngạn không có nhiều việc, cậu cho cậu ấy sang giúp tôi một thời gian, tôi và cậu đổi người." Hình Tứ nói.
Chu Lạc Sâm cầu còn không được, tuy trình độ của Phương Y chắc chắn không bằng Doãn Triết Ngạn, nhưng có vợ ở bên cạnh hỗ trợ, làm việc cũng có thêm động lực. Cho dù có tốn thêm chút sức lực, anh cũng sẵn lòng.
"Cảm ơn luật sư Hình nhiều." Chu Lạc Sâm chân thành nói.
Hình Tứ khẽ hừ lạnh một tiếng "Đối xử tốt với cô ấy" rồi cúp máy. Thân chủ ngồi trước bàn làm việc thấy sắc mặt anh không tốt, có chút sợ hãi. Hình Tứ thấy vậy cố nặn ra nụ cười: "Chúng ta tiếp tục."
Phương Y nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh cũng không biết mình đã được sắp xếp làm phụ tá cho Chu Lạc Sâm, chuyên xử lý các vụ tranh chấp thương mại quốc tế. Các vụ kiện của Chu đại luật sư đều mang tính chất văn bản, khác hẳn với các vụ án hình sự, tình trạng hiện tại của cô đổi qua cũng là điều hợp lý.
Tuy nhiên, cặp vợ chồng này không được lòng mọi người cho lắm, bởi lẽ Phương Y còn quá trẻ, chưa tốt nghiệp đại học luật. Các thân chủ phần lớn tìm đến Chu Lạc Sâm vì danh tiếng của anh, nên cũng không quá khắt khe. Những lời phê bình kín đáo chủ yếu đến từ các đồng nghiệp.
Vị trí trợ lý luật sư luôn là một cuộc cạnh tranh khốc liệt, đặc biệt là trợ lý của Chu Lạc Sâm.
Phương Y là vị hôn thê của anh, trở thành trợ lý của anh không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng điều này khiến một số đồng nghiệp - những người mong muốn được học hỏi từ Chu Lạc Sâm sau khi Doãn Triết Ngạn rời đi, cảm thấy không công bằng.
Nhận thức được điều này, Phương Y cảm thấy không thoải mái khi làm việc. Cô không chắc liệu sự thay đổi tâm trạng thất thường của mình có phải do mang thai hay không, nhưng sự kiên nhẫn của cô ngày càng giảm sút.
May mắn là Tết Âm lịch sắp đến, văn phòng sẽ được nghỉ lễ. Cô có thể tạm gác lại công việc và nghỉ ngơi.
Vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, Phương Y không còn tâm trí làm việc. Chu Lạc Sâm cũng không giao thêm nhiệm vụ gì cho cô, nên cô chỉ ngồi trước máy tính suy nghĩ vẩn vơ, nhìn mọi người bận rộn mà cảm thấy đuối lý.
Cô hiểu rằng mọi người bất mãn cũng là điều bình thường . Với kinh nghiệm còn ít ỏi của mình, cô không xứng đáng với vị trí này. Giống như lần trước, khi Hà Tình đề cử cô làm quản lý của bộ phận hậu cần, nếu cô nhận lời, chắc chắn tình huống cũng sẽ tương tự.
Phương Y thở dài, cuối cùng quyết định xin nghỉ sớm để tránh suy nghĩ thêm.
Chu Lạc Sâm không chỉ đồng ý đơn xin nghỉ của Phương Y mà còn chủ động cùng cô về sớm. Nghiêm Túc nhìn trạng thái của cả hai, cảm thấy cần phải thiết lập quy định cấm tình yêu nơi công sở vì nó ảnh hưởng quá nhiều đến công việc.
Nhưng với cặp đôi này, anh ta không có biện pháp quản lý.
Thay vì đưa Phương Y về nhà, Chu Lạc Sâm đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra định kỳ. Phương Y là thai phụ, trí nhớ kém đi nhiều nên đã quên mất lịch hẹn ngày hôm nay, nhưng Chu Lạc Sâm vẫn nhớ rõ. Cảm giác được quan tâm khiến tâm trạng Phương Y tốt hơn rất nhiều.
Nhưng khi họ vừa làm xong kiểm tra và chuẩn bị ra về, lại tình cờ gặp được người quen ở tầng một.
Chu Mạn Mạn phong trần mệt mỏi, mặc áo khoác trùm đầu đi theo một người phụ nữ trung niên đeo kính râm. Họ vừa đăng ký khám xong, đang chuẩn bị lên lầu thì chạm mặt nhau ở cửa thang máy.
"Là các người?" Chu Mạn Mạn cắn môi, nhìn Phương Y với ánh mắt oán hận, nắm chặt tay người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ liếc nhìn Chu Mạn Mạn, rồi nhìn sang Chu Lạc Sâm và Phương Y. Bà ta lùi lại một nơi vắng người hơn, sau đó chào hỏi Chu Lạc Sâm: "Lạc Sâm cũng đến bệnh viện à, thật trùng hợp."
Chu Lạc Sâm và Phương Y cùng nhau bước ra khỏi thang máy. Khi đi ngang qua họ, Chu Lạc Sâm bình tĩnh nói: "Dì Chu cũng đến đây, có phải sức khỏe không được tốt không?"
Người phụ nữ tháo kính râm xuống, những nếp nhăn ở khóe mắt cho thấy bà ta đã lớn tuổi. Phương Y nhìn nhìn Chu Lạc Sâm, đoán được người này có lẽ là mẹ kế của anh, mẹ ruột của Chu Mạn Mạn.
"Ừ, đây là vợ của cậu sao?" Người phụ nữ đánh giá Phương Y từ đầu đến chân bằng ánh mắt khiến Phương Y không thoải mái, nhưng cô không nói gì.
Chu Lạc Sâm nhận ra điều này, yên lặng nắm lấy tay Phương Y. Anh lạnh nhạt nói với người phụ nữ: "Chúng tôi còn có việc, không làm phiền hai người đi khám nữa. Hẹn gặp lại." Nói xong, anh đưa Phương Y rời đi.
Phương Y đi theo Chu Lạc Sâm, nào ngờ Chu Mạn Mạn phía sau không chịu buông tha, tiến lên túm chặt cổ tay áo khoác màu đen của Chu Lạc Sâm, nhìn chăm chú người đàn ông anh tuấn trước mặt không tha nói: "Anh, sao anh không hỏi em ở nước ngoài sống thế nào, em thật sự không tốt, đều là tại anh."
Chu Lạc Sâm ngoái đầu nhìn cô ta: "Tại tôi? Cô lầm rồi."
Chu Mạn Mạn mắt đỏ hoe nói: "Nếu không phải anh ép ba đưa em ra nước ngoài, em làm sao thành ra thế này?"
Mẹ Chu Mạn Mạn tiến lên kéo cô ta lại, nghiêm nghị nói: "Đừng nói bậy, con còn muốn thanh danh của mình không?"
Chu Mạn Mạn tuyệt vọng nói: "Người đàn ông con thích muốn kết hôn với người khác, con còn muốn thanh danh làm gì? Con chỉ cần anh ta nhớ tới con, cho dù là áy náy!"
Chu Lạc Sâm nhíu mày, đôi môi mỏng mím lại, chiếc áo sơ mi trắng ẩn hiện dưới cổ áo khoác đen: "Sao lại thế này." Anh lạnh nhạt hỏi.
Chu Mạn Mạn khổ sở nói: "Sao lại thế này? Anh đưa em ra nước ngoài, em ở đó bị người......"
Mẹ Chu Mạn Mạn bịt miệng cô ta trước khi cô ta nói xong, nói với Chu Lạc Sâm: "Lạc Sâm, các người đi trước đi, đừng để ý chuyện này, tôi đưa con bé đi kiểm tra." Sau đó cưỡng ép Chu Mạn Mạn đi vào thang máy.
Phương Y nghiêng đầu nhìn Chu Lạc Sâm, hỏi: "Anh nghĩ câu Chu Mạn Mạn chưa nói xong là có ý gì?"
Có ý gì? Còn có thể là ý gì nữa, chẳng phải là điều họ đang nghĩ đến sao?
Chu Lạc Sâm và Phương Y nhìn nhau, cả hai đều có chút trầm mặc, Phương Y siết chặt tay anh, không chắc chắn nói: "Hay là...... Anh đi xem sao?"
Chu Lạc Sâm im lặng một lát, rồi nói: "Trung Quốc mỗi năm có rất nhiều người đi du học, tỷ lệ xảy ra chuyện cực kỳ nhỏ, việc cô ta nằm trong số ít đó không phải do người ép cô ta ra nước ngoài."
Ý anh là, tuy anh đã khiến Chu Trí Hành đưa Chu Mạn Mạn ra nước ngoài du học, nhưng chuyện không may xảy ra với cô ta không phải lỗi của anh, nhưng Chu Mạn Mạn ở nước ngoài bị người xâm phạm, cũng không phải trách nhiệm của anh. Lời này vừa nghe có vẻ khắc nghiệt cùng lạnh nhạt, nhưng cũng không có gì sai trái.
Phương Y lắc đầu: "Chúng ta về thôi."
Chu Lạc Sâm gật đầu, đưa cô lên xe. Trong lúc chờ cô thắt dây an toàn, thấy cô có chút lóng ngóng, anh không khỏi cúi người giúp đỡ, động tác thân mật này khiến anh nhìn thấy đường cong quyến rũ ở trước ngực cô, anh không nói gì cúi đầu sát xuống, cánh môi hơi hơi câu lên, hô hấp ấm áp tràn ngập ở trước ngực cô, khiến cô cả người khô nóng khó nhịn.
"Xong chưa?" Phương Y thúc giục, "Nhanh lên nào."
Chu Lạc Sâm không nhanh không chậm ngồi trở lại ghế lái, tựa lưng vào ghế ngồi mặt không đổi sắc khởi động xe rời đi.
Bên này đôi vợ chồng son ngọt ngào tình tứ, bên kia Chu Mạn Mạn lại chẳng tốt hơn chút nào. Cô ta ngóng trông mỏi mòn trên lầu, nhưng người muốn gặp vẫn biệt tăm, khiến cô ta hoàn toàn tuyệt vọng.
Cuộc đời vốn dĩ là vậy, có thể vì một người mà sa đọa mê muội, khiến bản thân lẫn gia đình khốn đốn, đánh mất những điều quý giá nhất, nhưng trong mắt người đó, cô ta vẫn chỉ là cô ta, chẳng hề thay đổi.
Nếu một người đã thích bạn, thì dù bạn làm gì cũng đều đúng cả. Nhưng nếu người đó thật sự không có tình cảm với bạn, dù bạn có làm tất cả cũng đều vô ích. Người đó là cái gai trong tim bạn, còn bạn, mãi mãi chỉ là nắm cát trong tay người ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]