Edit: Frenalis
Dăm ba câu đã đuổi Phó Lôi đi. Chu Lạc Sâm đưa Phương Y về phòng, để cô rửa mặt qua loa rồi lên giường nghỉ ngơi. Anh ngồi xuống mép giường dặn dò: "Em nghỉ ngơi một lát, trưa không đói thì đừng ăn, tối nay ăn bù."
Phương Y kéo chặt chăn lí nhí: "Ăn tối nhiều dễ béo lắm."
Chu Lạc Sâm thản nhiên đáp: "Không sao." Nói xong anh đứng dậy, dường như đang trầm ngâm điều gì, đôi mày chau lại, hai tay tao nhã uốn lượn cài khuy áo khoác. Từng cử chỉ của anh đều toát lên vẻ phong độ ngời ngời.
"Em nghỉ ngơi đi," một lát sau anh lên tiếng, "Anh ra ngoài một chút." Vừa dứt lời, anh xoay người định rời đi.
Phương Y phản ứng theo bản năng nhanh hơn suy nghĩ. Khi hoàn hồn lại, cô nhận ra mình đã nắm chặt vạt áo anh. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt sau cặp kính ẩn chứa những tia sáng lấp lánh, tựa như bầu trời đêm đầy sao.
"Sao vậy?" Anh dịu dàng hỏi, rồi bước lại gần, lần nữa ngồi xuống mép giường.
Phương Y ôm lấy anh: "Anh ngủ cùng em đi."
Chu Lạc Sâm hơi hơi nhướng mày, có vẻ hiểu nhầm ý cô. Cô vội vàng giải thích, tránh để anh nghĩ lung tung: "Chỉ ngủ thôi, em muốn anh ở bên cạnh."
Chu Lạc Sâm lặng lẽ quan sát cô một hồi, rồi hiểu ra cô vẫn còn sợ hãi sau những gì xảy ra trên núi. Cô hiếm khi đưa ra yêu cầu như vậy, nên dù có việc gì, anh cũng muốn gác lại.
Chu Lạc Sâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-xau-xa-van-nha/3549764/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.