Edit: Frenalis
Trong văn phòng Hình Tứ, Phương Y rầu rĩ ăn phần cơm trưa mà mình đã gọi. Hình Tứ ngồi ở phía sau bàn làm việc gõ máy tính, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn cô, thấy cô ngoan ngoãn ngồi ăn, anh ta mới hài lòng thu hồi tầm mắt tiếp tục công việc.
Phương Y tưởng anh ta không để ý, nên lén liếc nhìn đầy oán trách. Nào ngờ bị anh ta bắt gặp, khiến cô có chút xấu hổ.
"Sao vậy, mời em ăn cơm mà em còn trách móc tôi?" Hình Tứ giả vờ không vui nói.
Phương Y lắc đầu: "Không phải, chỉ là..."
"Em không hiểu tại sao tôi làm vậy?" Hình Tứ thấy cô không tiện mở miệng nói. Phương Y trầm mặc, đành chấp nhận cách nói của anh ta.
Hình Tứ rũ mắt nhìn cây bút trong tay, trầm ngâm một lát rồi nói: "Mỗi người trong thời gian tuổi trẻ đều phải trải qua một quãng đường gian nan. Chúng ta có duyên làm việc cùng nhau, tôi có thể giúp được gì thì sẽ giúp em một chút. Như vậy, sau này em thành công, tôi cũng có thể thơm lây."
Phương Y quẫn bách: "Luật sư Hình quá xem trọng tôi rồi. Việc tôi thành công còn xa lắm."
Hình Tứ cười: "Em thực sự ham học hỏi, cũng rất nỗ lực, bằng cấp cũng không tồi. Tuy rằng hiện tại em chỉ là thư ký, nhưng tương lai chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn. Có gì không hiểu em có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào."
Trước đây Chu Lạc Sâm cũng từng nói với Phương Y như vậy, có gì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-xau-xa-van-nha/3549747/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.