Hạ Tử Xuyên cười lạnh cầm điện thoại di động của Dạ Mục: "Chà, lát nữa, em phải thở ra tiếng như đêm qua, nếu không, chúng ta sẽ đến với kiếm và súng thật.” Nghĩ đến thắt lưng đau nhức của mình, vẫn còn cảm giác đau nhói. Còn tiểu hoa cúc không khỏi rùng mình một cái, sau đó trịnh trọng gật đầu. Hạ Tử Xuyên mở ghi âm lên, nhào xuống người Dạ Mục, nâng miệng cậu, hung hăng hôn lên. Dạ Mục nghĩ đến lời Hạ Tử Xuyên dặn dò, hừ thở đặc biệt hăng hái. Một nụ hôn kết thúc, Hạ Tử Xuyên gửi giọng nói ghi lại cho 'Hôm nay tui là hủ'. Đối phương nhanh chóng gửi tới một tin nhắn. 【‘Hôm nay tui là hủ ’:“awsl!!! Tiếp nữa, tôi muốn nghe tiếp nữaaaa!!! ”】 Dạ Mục sưng môi, hai mắt mê mang nằm trên giường, tựa như một con cá muối không có sức lực. Hạ Tử Xuyên bắt đầu cởi quần Dạ Mục ra, Dạ Mục lấy tay che mông nhỏ của mình vẻ mặt khiếp sợ. Hạ Tử Xuyên: "Em yên tâm, tôi còn chưa cầm thú đến thế." Dạ Mục: "Vậy anh đang làm gì? ” Hạ Tử Xuyên: "Thở là được rồi, không cần sợ, yên nào đừng khiến cho tôi phải làm thật." Nói xong, liền lấy tay đánh "bạch bạch" một cái vào cái mông tròn trịa. Chỉ một lát sau, Hạ Tử Xuyên liền mở ra một đoạn tiếng vỗ mông các loại bàn tay, tiếng hừ thở dốc, tiếng nước chảy triền miên. 【‘Hôm nay tui là hủ’:chảy máu cam jpg, hạnh phúc!!! Tôi cũng muốn nghe, hey hey... 】 Hạ Tử Xuyên tiếp tục gửi tới một 'phúc lợi' cuối cùng. Đợi đến khi nữ nhân viên cửa hàng tràn đầy hạnh phúc mở giọng nói ra, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Hạ Tử Xuyên truyền tới: "Lá gan của cô thật đúng là không nhỏ! Dùng danh nghĩa công ty dạy bảo bối nhà tôi tất cả các loại đồ vật kì quái, cô có tin tôi gọi một cuộc điện thoại báo cáo lại, khiến cô mất việc không? ” Nữ nhân viên cảm thấy chân tay ma mị của mình mềm nhũn ra. 【‘Hôm nay tui là hủ’: "Đại ca, xin hay giơ cao đánh khẽ." 【Dạ Mục: xã giao bình thường tôi không ngăn cản, nhưng các loại đồ vật kì quái khác, vẫn là thu liễm một chút tốt hơn. 】 【‘Hôm nay tui là hủ’:Được, đại ca.】 【Dạ Mục: quần áo lúc trước kia chọn không tệ, hay là gửi thêm vài liên kết.】 【‘Hôm nay tui là hủ: Tuân mệnh, đại ca】 Với tinh thần "cảm ơn đại gia tha mạng chó cho tôi", nữ nhân viên cửa hàng nhanh chóng tìm được các loại bộ đồ mèo hoang, bộ áo len lộ lưng chờ các liên kết quần áo khác rồi gửi qua. Hạ Tử Xuyên mở liên kết, hài lòng gật gật đầu, vẫn là những hủ nữ này tài nguyên nhiều, ánh mắt tốt. Dạ Mục tỉnh táo lại tò mò tiến lại gần, nhìn thấy Hạ Tử Xuyên đang dùng Taobao của mình mua bộ đồ Mèo Hoang, ít vải đến đáng thương, cùng với bộ đêm qua mình mặc không khác nhau lắm. "Dạ Mục: "Không được mua!!!" Hạ Tử Xuyên: "Không thích? Vậy mua áo len lộ lưng?" Dạ Mục: "Cái kia cũng không cho!!! Hạ Tử Xuyên: "Nhưng □□ quần áo đêm qua đều bị xé rách, dù sao cũng phải để cho em có quần áo mới mặc." Dạ Mục: Nhưng em không muốn một bộ đồ mới như vầy. Tối hôm qua, mình vừa mặc vào bộ quần áo kia, eo Hạ Tử Xuyên giống như trang bị động cơ, căn bản không dừng lại được. Quần áo như vậy không thể được được, không bao giờ được mua!!! Hạ Tử Xuyên: Ồ ~~~, hóa ra em thích không mặc quần áo ~~~” Dạ Mục: "Em không có ý đó!!! ”
Hạ Tử Xuyên:"Vậy...thì tôi sẽ mua cả hai bộ. ”
Tiếng ồn vẫn tiếp tục vang lên ~ Ánh đèn màu cam chiếu xuống tô điểm thêm màu sắc ấm áp cho ngôi nhà. . . . Tác giả có lời muốn nói: Chậc chậc chậc chậc, đi nước cờ muốn truy xét trách nhiệm, thật ra là muốn hủ nữ người ta gửi cho mình mấy cái liên kết, công quân thật không biết xấu hổ __________
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]