"Sau đó thì sao?" Trần Hiểu ngẩng đầu nhìn Lâm Quốc Đông, chân mày khẽ chau lại, trong mắt đầy vẻ quan tâm. 
   "Tôi hoàn toàn ngây ra. Ngồi trên giường rất lâu, mặt bên trái còn nóng rát." tay Lâm Quốc Đông vòng qua vai Trần Hiểu, khẽ nghịch tóc cô, "Tôi không biết vì sao một phút trước còn thân mật quấn quít, chớp mắt cái đã trở mặt nổi giận. Cô ấy rõ ràng thích tôi, nếu không cũng sẽ không cùng tôi xem phim, chèo thuyền. Nhưng sao cô ấy không thể để chúng tôi tiến thêm một bước chứ?" 
   "Sau đó cô ấy quay lại không?" 
   "Quạy lại, còn dẫn theo ba cán bộ bảo vệ." 
"Hả?" Trần Hiểu lấy tay che miệng, phát ra tiếng kinh ngạc nho nhỏ "Không cần tuyệt tình vậy chứ?" 
   "Khi đó cô ấy tuyệt tình như thế đấy." Lâm Quốc Đông cười khổ, "Tố cáo tôi cưỡng hiếp không thành." 
  Trần Hiểu từ trong lòng Lâm Quốc Đông thoát ra, vẻ mặt kinh ngạc: "Thầy bị bắt sao?" 
   "Không." Lâm Quốc Đông lại ôm cô, "Tôi không hiểu sao bị nhốt một đêm, lại không hiểu sao lại được thả ra. Sau đó, liền bị đình chỉ đứng lớp, khấu trừ tiền thưởng, hủy tư cách đánh giá." 
  Trần Hiểu khẽ vuốt tay hắn ta: "Thật đáng thương." 
   "Tôi không hiểu, vẫn mãi không hiểu được." ánh mắt Lâm Quôc Đông nhìn về một hướng khác trong phòng khách, cửa phòng vệ sinh nửa khép nửa mở, "Sao cô ấy có thể tổn thương tôi như thế? Ánh mắt mọi người nhìn tôi đều khác lạ, mọi người đều bàn tán sau lưng tôi.. với tôi mà nói, đó chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tuan-toi/1129837/chuong-26.html