Editor: Kẹo Mặn Chát
Thời tiết mưa ẩm, những ô cửa kính trong nhà được phủ kín một lớp sương mù.
Tôi đứng trước cửa sổ sát đất, ngón tay quệt quệt lên mặt kính vẽ một cái đầu mèo lớn.
Diệp Thiệu Bân đưa cho tôi một cốc kem từ phía sau.
Kem! Tôi cảm động suýt rơi nước mắt, cầm kem bằng cả hai tay, làm vậy để tránh cho bản thân dưới tầm mắt áp lực của Diệp Thiệu Bân, giống như một kẻ trộm lục lọi tủ lạnh cả ngày.
Tôi vui vẻ liếm môi, vừa định ăn thì đã nghe thấy anh ấy khẽ nói sau lưng tôi, "Chỉ có thể ăn một phần ba, đến chỗ tôi vạch ký hiệu, thêm một thìa cũng không được."
Tôi lập tức ném ra vẻ mặt khó chịu, trả kem cho anh, giận dỗi nói, "Không ăn nữa."
Anh ấy bị tôi chọc cười, "Thế tôi mang nó đi vậy?"
Làm người không thể không có chí khí, tôi kiên quyết không quay đầu nhìn lại.
"Cậu không ăn sao? Cơ hội cuối cùng, nếu không ăn thì tôi sẽ vứt đi."
Tôi do dự một hồi, quyết định cúi đầu trước thế lực tà ác.
"Ăn."
"Xin tôi."
Tôi kìm nén một bụng đầy oán giận, sử dụng một trăm phần trăm kỹ năng diễn xuất, chân thành nhìn anh ấy nói: "Muốn ăn, van cầu anh."
"Tôi là ai?" Diệp Thiệu Bân lại tiếp tục gây khó dễ cho tôi.
Tôi nghĩ lại lần trước gọi anh ấy là ba, anh ấy cũng không quá vui vẻ, bèn nhẹ nhàng mềm giọng nói: "Anh Thiệu ơi, cho em có được không."
Anh ấy chợt ngưng lại, sau đấy tự mình hồi tưởng dư vị khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tu-khi-toi-mac-benh-tam-than/1015843/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.