Editor: Kẹo Mặn Chát
Thời gian trôi qua thật nhanh, đông lạnh nhường chỗ cho xuân tới, cùng những cơn mưa dầm nối nhau không ngớt.
"Thu Mân, tỉnh rồi thì đừng giả bộ ngủ, nói chuyện với tôi."
Diệp Thiệu Bân ngồi ở mép giường, hết sức nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi. Tôi ngáp một cái, khóe mắt ẩm ướt.
"Dì đặc biệt mua bánh ngọt về cho cậu, muốn ăn không?" Tôi nghe thấy anh khẽ nói, "Nếu cậu không muốn ăn, vậy tôi và Doanh Doanh ăn hết toàn bộ đó."
Tôi không để ý tới anh ấy, nhìn chằm chằm vào một góc nào đấy thật lâu. Tôi hiếm khi nói chuyện với anh ấy, thường là anh tự lẩm bẩm với tôi, nói về những điều nhỏ nhặt trong công việc và cuộc sống.
Anh ấy đóng cửa lại.
Căn phòng đã trở thành nơi trú ẩn của tôi, tôi uể oải chán nản, nằm trên giường không muốn đứng dậy, dần dần lưu lạc thành một phế vật hết thuốc chữa, không thể tự chăm sóc cho cuộc sống của mình.
Ga trải giường lộn xộn, chăn vương vãi khắp nơi, gối đầubtứ tung ngang dọc... Diệp Thiệu Bân nhìn thấy những thứ này, lúc đầu còn có thể dạy dỗ tôi vài câu, chúng tôi lôi kéo tay nhau giằng co một hồi, cuối cùng anh ấy chỉ có thể nhường nhịn tôi.
Sau đó, anh ấy hoàn toàn không tức giận mà lại ngoan ngoãn nghe lời tôi, không ngại phiền toái giúp tôi rửa mặt, thậm chí còn dùng thìa đút cơm cho tôi ăn, tôi vô duyên vô cớ ném đồ đạc linh tinh anh ấy cũng đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Một ngày nọ, anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tu-khi-toi-mac-benh-tam-than/1015841/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.