Bẫy thứ I: Thành phố mất cảm quan.
Người duy nhất mất thị lực trong thành phố.
Lục Sở là người duy nhất không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở trong thị trấn này.
Bắt đầu từ ngày cậu được sinh ra, đã luôn phải đối mặt với ánh nhìn kinh ngạc của mọi người xung quanh.
"Không nhìn thấy... nghĩa là gì?"
"Thì ra con người cũng có thể không nhìn thấy gì sao?"
"Xin lỗi, bệnh viện chúng tôi chưa từng gặp tiền lệ nào như này."
"Cậu... Cậu không nhìn thấy gì thật sao? Bầu trời xanh lam, cỏ màu xanh lục, còn máu thì là màu đỏ ấy..."
"..."
"Ừm." Lục Sở dịu dàng cười, "Không nhìn thấy."
Cứ như vậy, cậu sống hai mươi mốt năm.
Cho đến ngày nay, vẫn sẽ có người vì chuyện cậu không thấy gì này mà cảm thấy tò mò cùng kinh ngạc, bọn họ không thể trải nghiệm được đó là cảm giác gì.
Thế giới một khoảng không đen mực 一一Không, không phải, người không thể thấy gì làm sao biết được bức màn phía trước là màu đen.
Nhưng Lục Sở cũng đã quen rồi.
Cậu từng đau khổ, mình trong trấn này như một tên dị đoan, theo như cậu biết, cho dù gặp phải một tai nạn to tát, đến mức đâm vào đầu, cũng không có ai bị phải chứng bệnh kỳ lạ "Mất đi ánh sáng" này.
Cậu cũng từng vui mừng giống vậy, ba mẹ của cậu đã cho cậu sự quan tâm chăm sóc vô bờ bến.
Cho dù bọn họ vào năm cậu mười sáu tuổi, bất ngờ qua đời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-trong-bay/2601458/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.