Bẫy thứ I "Thành phố mất cảm quan" (7)
"Đâu ai nói người nhìn không thấy, nghe không được, thì không thể an ổn mà sống tiếp đâu hửm."
Nghe người đàn ông nói vậy, Lục Sở không biết nên có cảm nghĩ như thế nào.
Chỉ có mỗi mình mình là có thể từ tòa tháp cao ấy rời đi...
Ý của "rời đi" này, rốt cuộc là ám chỉ điều gì?
Không lâu về trước khi cậu ý thức được người đàn ông đang theo dõi mình, đồng thời cho anh vào nhà thì tất cả mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng không tài nào đoán nổi, kỳ lạ đến khó ngờ. Bây giờ chỉ có thể làm theo như lời người đàn ông nói, trước khi trời tối đến được tòa tháp, đi vào trong đó mới có thể hiểu rõ thị trấn này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Lục Sở ngồi xổm xuống sờ vào đầu Cà Rốt, vuốt xuống phần lông ngay cần cổ nó, Cà Rốt thoải mải tới nỗi híp mắt hưởng thụ sự vuốt ve của Lục Sở.
May thay, cậu không chỉ có một mình.
Điều chỉnh lại cảm xúc xong, Lục Sở nắm tay người đàn ông, chuẩn bị tiếp tục xuất phát.
Con đường này cũng tính là rộng rãi, thẳng tấp mà không có một góc quanh. Theo như lời của Bác sĩ Hạ nói vừa rồi thì Lục Sở có thể hiểu là, ông ấy đi ra ngoài tìm thức ăn hơn nữa còn an toàn trở về, mà nơi gần phòng khám nhất có thể tìm thấy thức ăn chỉ có siêu thị nhỏ phía trước.
Chỉ cần đi qua tiệm hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-trong-bay/2601445/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.