Ngoài "Bẫy"
Chấp nhận Tống Quy.
Tống Quy xoay người đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại, anh vỗ đầu mấy cái chán nản thì thầm: "Ấy? Ban nãy quên kêu cậu ta đem mấy thứ giường gối các loại trong ảo cảnh về phòng rồi..."
Đồ trong ảo cảnh này là giả nhưng mùi vị và xúc cảm toàn là thật. Phòng của bọn họ trống rỗng chẳng có gì, ngoại trừ có thời gian ít ỏi để ra ngoài đây, cùng với thời gian nhận nhiệm vụ vào "Bẫy", thì còn lại phải tự túc trong thế giới lạnh lẽo cô độc ấy. Nếu muốn nghỉ ngơi thì chỉ đành nằm xuống nền đất, vì thế kẻ "lão làng" như Tống Quy đây, còn phải trong phạm vi cho phép của "Quy tắc" nhân cơ hội chôm vài thứ về phòng mình.
Cho dù bọn họ ở trong không gian này không già không chết, không mệt không mỏi, nhưng vẫn muốn dốc hết sức có thể đắp thêm miếng hơi người cho mình.
Tự mình kiểm điểm chẳng bao lâu, Tống Quy đã ngồi xuống một quán khác rồi đặt món, vừa ăn vừa lầm bầm: "Kệ vậy, mai rồi nhắc đồng minh tương lai tiếp."
***
Cùng lúc ấy, Lục Sở trở về không gian thuộc về riêng mình.
Từ khu phố náo nhiệt bỗng chốc trở về cảm giác yên tĩnh khiến cậu lạc lỏng vô cùng, nhìn ra nơi xa trắng toát vốn không hề có biên giới ấy, Lục Sở có thể tưởng tượng được nếu cả đời mình phải ở lại nơi này là một chuyện khủng bố tới mức nào.
Ngày thứ hai gặp lại Tống Quy để hỏi tình hình phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-trong-bay/2601433/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.