⭒°. ݁✮
Vừa ngoảnh sang nhìn Vu Thịnh, cả cơ thể Sầm Úc bỗng bị thứ gì đó đè phịch xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh.
Ngay lập tức, Vu Thịnh đứng gần đấy cũng bị lôi tuột đến ngồi cùng cậu chàng.
“?”
Sao bro cũng tới chung vui rồi? Dù Sầm Úc im thin thít, nhưng ánh mắt đã thay cậu nói lên cả một trời thắc mắc. Tiếng nhạc đồng dao vẫn réo rắt mãi chẳng ngưng. Kinh dị hơn cả, điện thoại của Sầm Úc còn tự dựng ngược lên ngay trên bàn. Nó cứ đứng chơ vơ như thế, không cần bất cứ điểm tựa nào, ống kính thì chĩa thẳng vào hai người đang ngồi trên mấy chiếc ghế con con. Và rồi, đống đồ hàng gần đó bắt đầu lơ lửng bay vòng quanh. 【 Để con chăm ba chăm mẹ nhé. 】 Chắc tại hệ thống loa ở đây bị bỏ xó lâu ngày, nên bản nhạc cứ xen lẫn mấy tiếng nhiễu sóng xẹt xẹt. Sầm Úc hết chịu nổi, quay phắt sang hỏi Vu Thịnh: “Nghĩ cách gì đi chứ?” Gã ta chỉ khẽ đáp lại: “Cứ đợi chúng nó ra đã.” Gã vừa dứt lời, cả tầng một trống hoác bỗng dưng sống dậy. Hòa theo điệu nhạc đồng dao, không chỉ có đám xoong nồi gần Sầm Úc tự bay lên, mà tới cả những khu vực đóng vai bác sĩ với thầy cô cũng bắt đầu lộn xộn. Sầm Úc nhìn quanh quất, vẫn chưa hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra. Rồi, cậu chỉ biết trơ mắt nhìn hai cái đĩa rỗng lềnh phềnh trôi tới trước mặt mình và Vu Thịnh —— 【 Ba ơi mẹ ơi, ăn chút gì đi ạ. 】 Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-toi-te-bong-duoc-ca-thien-ha-say-me/4703462/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.