⭒°. ݁✮
Kệ xác thằng Phạm Kiệt sắp xỉu tới nơi bên kia đã.
Câu hỏi của Sầm Úc khiến Giang Thoan phải đăm chiêu nghĩ ngợi…
Hình như đúng là hắn chưa bao giờ rủ Vu Thịnh đi ném bóng thì phải? Ngay cả trong những ký ức đã bị bóp méo trước đây, hội chơi bóng của bọn họ lúc nào cũng chỉ có đúng ba người. Hắn, Bùi Hằng Quân (mà thực ra là Sầm Úc ),và Hạ Vĩnh Ninh. Giang Thoan hé môi, định bụng giải thích là tại lúc nào Vu Thịnh cũng cắm đầu học nên hắn mới không rủ… Nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, hắn đã phải vội khựng lại. Có thật là vậy không? Thật sự là do Vu Thịnh ham học nên mình chưa một lần rủ rê sao? Và cả cậu lớp trưởng năm 12 ấy nữa… người đó đúng là Vu Thịnh ư? Giang Thoan thấy đầu óc mình rối tung cả lên, hắn chỉ biết đứng như trời trồng nhìn Sầm Úc. Cậu chàng vừa chạy một mạch từ khu nhà mới về, giờ vẫn còn hổn hển thở không ra hơi. Sầm Úc đã dần dà nghiệm ra một điều: cái mẹo “tâm linh” kia dùng ở ngoài thì ngon ơ, chứ vào đây là chỉ có nước tắt điện hoàn toàn. Hẳn bởi trường Mỹ Mãn là sân nhà của Vu Thịnh. Với lại, có một chuyện gã nói không sai: chắc chắn dưới dãy nhà cũ có một ngôi mộ thật. Nhưng chả lẽ bây giờ lại lật tung cả cái trường này lên để đào mồ cuốc mả gã ra? Sầm Úc đứng sững giữa hành lang, mắt hướng về phía dãy nhà mới nằm đằng xa. Đúng lúc ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-toi-te-bong-duoc-ca-thien-ha-say-me/4703448/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.