⭒°. ݁✮
Ngu Sân Ngọc lấy chiếc máy sấy mới mua, nhẹ nhàng luồn những ngón tay vào tóc Sầm Úc.
Sầm Úc ngồi bên mép giường, tiếng gió thổi hơi ồn khiến cậu chỉ có thể loáng thoáng thấy y vừa nói gì đó, song lại chẳng thể nghe được rành mạch:
“Em nói gì đấy?” Cậu ngước mắt nhìn đối phương: “Anh không nghe rõ.”
Vừa đúng lúc tóc Sầm Úc cũng đã được Ngu Sân Ngọc sấy khô quá nửa.
Y tắt máy sấy đi: “Không có gì đâu ạ.”
Ngu Sân Ngọc nhìn Sầm Úc, đoạn đưa tay khẽ vuốt mấy sợi tóc của cậu: “Anh không nghe thấy thì thôi vậy.”
Sầm Úc cố nhớ lại khẩu hình miệng của đối phương lúc nãy ——
Hình như y nói kiểu “Bé cưng, em muốn quá...” thì phải? Bé cưng?! Sầm Úc rùng mình. Không ngờ Ngu Sân Ngọc còn sến súa hơn cả mình tưởng. Chắc cũng sợ mình nghe được sẽ cười hô hố vào mặt, nên mới lờ đi không nhắc lại. “Xong.” Ngu Sân Ngọc nói: “Tóc anh khô rồi ạ.” Mắt Sầm Úc lướt nhanh một vòng qua phòng ngủ Ngu Sân Ngọc, rồi dừng lại ngay chiếc tủ quần áo khổng lồ: “Anh đã bảo rồi, đừng có sắm quần áo linh tinh mãi nữa.” Cậu vẫn chưa quên nhiệm vụ, lại bắt đầu kiếm chuyện ngay: “Tiền chứ có phải lá cây đâu! Em chả làm ra được đồng nào, phải biết đường mà tiết kiệm đi chứ…” Ngu Sân Ngọc vẫn điềm nhiên nhìn cậu, tựa hồ mấy lời dạy đời gia trưởng kia chỉ như gió thoảng qua tai, nụ cười trên môi y chẳng hề suy suyển: “… Anh có muốn xem tủ đồ của em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-toi-te-bong-duoc-ca-thien-ha-say-me/4703365/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.