Tác giả: Lâm Ngư Hành Editor: Solitude ====== Vì vụ đánh nhau, cảnh quay buổi chiều bị chậm trễ, suất diễn của Thời Dã phải kéo dài đến đêm mới bắt đầu. Thời Dã vô tội bị liên lụy, có chút tức giận, liền không muốn đi ra ngoài, ở trong phòng nghỉ suốt. Làm phó đạo diễn, Mễ Đông Nhất bị đích thân đạo diễn sai tới xoa dịu Thời Dã. “Thời lão sư, vụ việc buổi chiều chúng tôi thật sự xin lỗi, đạo diễn đã trách mắng hai diễn viên gây rối kia, còn đuổi một người trong số đó rồi, chắc chắn sẽ không còn xảy ra loại tình huống này trong tương lai. Hiện tại mọi người đều đang chờ, trước xin cậu bớt giận, có chuyện gì thì buổi tối sau khi quay xong chúng ta lại nói được không?” Thời Dã lười nhác ngồi trên sô pha, đôi mắt híp lại, bộ dạng không kiên nhẫn: “Bộ phim này từ khi khởi quay đến giờ xuất hiện không ít phong ba, tôi cảm thấy đừng lăn lộn nữa, đơn giản khỏi quay!” Lời này hiển nhiên rất không chừa mặt mũi, nhưng Mễ Đông Nhất cũng chỉ có thể cười theo. “Thời lão sư cậu ở cái vòng này đã lâu như vậy, hẳn cũng hiểu, loại chuyện này… Tạm dừng nào ổn, đoàn làm phim chờ không nổi, phía đầu tư cũng chờ không nổi.” “Dù sao tối nay tôi cũng không muốn quay, vốn dĩ là cảnh quay ngày, giờ vì một vài diễn viên lâm thời mà bắt tôi sửa suất diễn, vậy những thứ tôi chuẩn bị hồi chiều phải làm sao? Thời gian của tôi chẳng lẽ không phải thời gian?” Thời Dã hơi nhướng mày, giọng điệu không hề nghiêm nghị, nhưng lại lộ ra cổ ngạo khí: “Chẳng lẽ… Là cảm thấy tôi tính tình tốt, cho nên mới bắt nạt người thế này?” Danh tiếng của Thời Dã trong giới luôn rất tốt, kì thực phim cậu đóng thật sự không nhiều lắm, nhưng mỗi một bộ đều là kinh điển, cho nên đạo diễn muốn dùng cậu rất nhiều. Nhưng thật sự Thời Dã rất dễ nói chuyện, cũng chưa bao giờ phát giận vô cớ, cho nên nhất thời Mễ Đông Nhất chưa kịp phản ứng lại. Gã thậm chí cảm thấy, Thời Dã danh tiếng tốt ngoài kia, có phải do cậu ngụy trang thành không. Gã hơi rũ mắt, đáy mắt chợt lóe qua sắc bén, nhưng rất nhanh giấu đi, lại pha trò nói: “Nếu Thời lão sư thấy mệt, tôi đi nói với đạo diễn một tiếng, nhìn xem nếu không thì đêm nay kết thúc công việc trước, ngày mai lại quay.” Thời Dã không nói nữa, chỉ là trong cổ họng phát ra tiếng cười nhạo ngắn ngủi. Mễ Đông Nhất rời khỏi phòng nghỉ, Tiền Đa Đa nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, mới ấp úng mở miệng: “Tiểu Dã à, cậu đâu nhất thiết đem mình vào khuấy vũng nước đục này, hà tất sao?” Thời Dã đích xác mệt mỏi, cậu nằm nửa trên lưng ghế sô pha, khe khẽ thở dài, khí thế sắc bén toàn thân tan hết, hơi hơi lơi lỏng, giơ tay che lên mi mắt, một hồi lâu mới nói: “Tôi cũng chỉ muốn vụ án này kết thúc sớm một chút, không cần có thêm người bị thương tổn.” Cậu chỉ là… Cảm thấy có chút bất an, luôn cảm thấy có nguy hiểm rất lớn. Tiền Đa Đa nhìn cậu thế này, có chút đau lòng lại có chút không đành lòng. Cuối cùng không nhịn xuống, lấy di động chụp lại bộ dạng này của cậu, một giây sau gửi cho người nào đó. Suất diễn buổi tối, cuối cùng chấm dứt với việc Thời Dã bãi công, không tiếp tục quay được, toàn bộ đoàn phim đều kết thúc công việc sớm. Tuy rằng không có diễn trong phim trường, nhưng diễn trong hiện thực hiển nhiên càng mệt, Thời Dã một thân mỏi mệt bò lên xe bảo mẫu, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, đã bị ai đó quấn lấy vòng eo. Cậu theo bản năng muốn phản kháng, giơ tay vừa mới nắm lấy cổ tay đối phương, đã bị người đột nhiên xoay ngược lại, đem cả người cậu xoay qua. Bên trong xe có chút tối, nhưng Thời Dã vẫn thấy rõ người trước mắt. Một thân khí tràng cường đại lại bá đạo, đột nhiên như thủy triều áp về cậu, cậu muốn tránh cũng trốn không thoát, chỉ có thể bị bao vây, bị khoanh vùng, không cách nào tránh lóe, chỉ có thể chính diện nghênh đón. * Tránh lóe (避闪): nhanh chóng quay người sang bên cạnh tránh. Có lẽ là vội vàng chạy tới sau khi tăng ca, quần áo Diêm Thập Nhị nhăn dúm dó, nhưng không chút nào xe giấu túc sát chi khí phô bày quanh thân. * Túc sát chi khí: hình dung không khí mùa thu cỏ cây điêu tàn. Nếu ăn cướp gặp phải anh, sợ là phải bị hãi mất nửa cái mạng. Nhưng Thời Dã hiển nhiên không sợ, Diêm Thập Nhị cao hơn cậu rất nhiều, cho nên cậu chỉ có thể ngửa đầu xem anh. Dường như cảm thấy chưa đủ, cậu vươn cánh tay dài, ôm vòng lấy cổ anh, tư thế giữa hai người mập mờ lại dẫn người mơ màng. “Sao anh đột nhiên lại đây?” Tay ôm eo cậu siết chặt, giọng của Diêm Thập Nhị khàn cực kỳ, mang theo chút tức giận: “Em sao lại làm loạn như vậy?” Thời Dã tức khắc có chút mờ mịt, ngay sau đó phản ứng lại. Cái tên Tiền Đa Đa phế tra này, vậy mà dám bán đứng cậu. Dù sao cũng là diễn, Thời Dã lập tức lộ ra vẻ bối rối, dò hỏi: “Em làm loạn hồi nào, sao em không hiểu anh đang nói cái gì, em ôm anh chính là làm loạn sao?” “Vậy…” Cậu câu môi hiện một mạt ý cười, đáy mắt bỗng tràn ra quang mang, hương vị giảo hoạt kia hết sức rõ ràng, cậu dùng sức lớn kéo người về phía mình, kiễng chân sắp hôn phải anh, “Vậy này thì sao? Có phải gọi là đại nghịch bất đạo…” Giọng nói lạc, nụ hôn cũng rơi xuống. Nhưng chỉ chạm nhẹ một cái, giống như con cá giảo hoạt, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phản ứng, nhẹ nhàng trêu chọc chút như vậy, liền rút lui khỏi hiện trường phạm tội. Trong cổ họng Diêm Thập Nhị lơ đãng lăn lộn, giọng nói càng khàn, mang theo hơi hơi thở dài: “Đừng tưởng rằng như vậy là có thể trốn tránh.” Nhưng Thời Dã hiển nhiên là muốn tránh, cho nên cố ý ôm mặt anh, lại hôn lên cái nữa. “Vậy sao?” Âm cuối hơi cao lên, có chút ngả ngớn, ý vị khiêu khích rõ ràng. Diêm Thập Nhị lần này không cho cậu cơ hội để chuồn, một phen giữ chặt chú cá nhỏ, giọng nói trở nên trầm hơn: “Thời Dã!” Thời Dã lập tức nói: “Em biết, em sẽ rất cẩn thận, sẽ không có việc gì.” Hơn nữa nói trắng ra là, chỉ cần hung thủ không ngu, thì khẳng định sẽ không xuống tay với cậu. Rốt cuộc… Nếu giết cậu, oanh động tạo ra nhất định sẽ phi thường nhiệt liệt, thậm chí có khi sẽ trực tiếp đem hung thủ nằm xoài bên ngoài. Đến lúc đó, không chỉ cảnh sát, mà còn có áp lực từ các tầng lớp xã hội. Cho nên Thời Dã cảm thấy, cậu chỉ có thể là trợ công, tuyệt đối không có khả năng là nạn nhân. Diêm Thập Nhị không nói gì nữa, chỉ giơ tay hung hăng xoa nhẹ đỉnh đầu cậu, khẽ thở dài. Thật là… Làm anh hết cách. “Cảnh sát Diêm, chúng ta có nên đi gặp nhóc con kia không?” Thời Dã đột nhiên nhớ đến sự kiện kia, hai ngày trước cậu chỉ lo cùng người nào đó giận dỗi, đều đem chuyện quan trọng quên mất. Diêm Thập Nhị nhấp môi dưới, mới nói với sắc mặt khó coi: “Anh đã qua, em ấy… chuyển nhà, không để lại một chút tin tức.” “Em ấy sẽ ổn chứ?” Tuy nói cũng chỉ mới quen biết với nhóc con Tư Ngang kia mà thôi, nhưng Thời Dã không hiểu sao có chút lo cho nó. Có lẽ đứa trẻ trải qua quá khứ quá vất vả, luôn gọi cậu nhớ về tuổi thơ của mình. “Hẳn là anh trai em ấy đưa đi, anh sẽ tận lực tra, nhưng…” Hy vọng không lớn. Căn nhà nhỏ kia đột nhiên hoàn toàn trống rỗng, giống như cố tình muốn xóa đi dấu vết nào đó. Hơn nữa chuyện xảy ra đêm đó quá mức quỷ dị, biệt thự đột nhiên bốc cháy lớn, cuối cùng thậm chí không lưu lại chút manh mối. “Cảnh sát Diêm, anh… Tại sao lại quan tâm truy tra tổ chức bắt bán nhi đồng kia vậy?” Lúc Thời Dã hỏi lời này ra, ánh mắt có phần thật cẩn thận. Cậu mơ hồ biết đây là điểm đau của Diêm Thập Nhị, tốt nhất đừng giẫm vào. Nhưng cậu lại nhớ đến bảng tư liệu liên quan đến Diêm Thập Nhị khi mình điều tra về tổ chức kia, nền phần tư liệu kia nhuộm đẫm màu trắng đen, và toàn bộ thông tin đều bị vẽ một chữ X lớn. Vì thế… Diêm Thập Nhị có lẽ đã bị đám người kia theo dõi, mà sở dĩ vẽ X, đại biểu có thể là… giết anh? Thời Dã có chút lo lắng, nhưng khi muốn tra về tổ chức kia, lại phát hiện trang web mình phá trước đó không còn tồn tại, mặc kệ cậu tiếp tục tra thế nào, cũng không tra ra nửa điểm manh mối. Vả chăng… Chú Khương dường như rất phản cảm việc cậu tiếp tục điều tra cái tổ chức này, trực tiếp áp đặt thêm hạn chế, quyền hạn với cậu. Nhưng này đó… Cậu không có nói cho Diêm Thập Nhị. Nghe được câu hỏi của cậu, Diêm Thập Nhị ngây người chốc lát, toàn bộ trong mắt đều là hoảng hốt. – Bờ ruộng, ruộng lúa mạch, ánh vàng rực khắp nơi, rõ ràng là một ngày nắng rất gắt, nhưng Diêm Thập Nhị lại cảm thấy cả người lạnh băng. Vóc người anh nhỏ, căn bản không đuổi kịp người đàn ông cao lớn kia. Anh và em trai đang chơi đùa, thì bất chợt người kia ôm em trai lên, bước chân ra liền bỏ chạy. Khi chơi, bọn họ càng chạy càng xa, bên này không có bất kỳ người lớn nào, chỉ có thân thể nửa vặn vẹo của em trai, cùng với khuôn mặt bị bàn tay to lớn của người đàn ông ôm chặt lấy. Mắt em đỏ hoe, gương mặt cũng ửng đỏ như bị lửa đốt. Em cứ thế nhìn Diêm Thập Nhị, trong mắt ngập ngụa nước mắt cầu cứu: Anh hai cứu em. Diêm Thập Nhị hãy còn là thiếu niên đuổi theo người đàn ông, anh dùng hết sức toàn thân cất bước lớn nhất, vừa chạy vừa kêu khóc: “Buông em trai con ra, chú buông em ấy ra, đó là em con, chú mau buông em ấy ra.” Người đàn ông có vẻ chạy mệt, đứng tại chỗ nghỉ ngơi một chút. Đứa trẻ nho nhỏ dùng sức giãy giụa, muốn tránh khỏi vòng tay của người đàn ông, lại bị người đàn ông hung tợn tát một cái trên mặt. Và năm dấu tay nhanh chóng xuất hiện trên gò má bị buông ra, đứa trẻ nho nhỏ kinh ngạc lại mờ mịt, lập tức không dám nhúc nhích, chỉ có khóe mắt rơi lệ ngăn không được. “Cầu xin chú buông em con ra, trả em lại cho con.” Diêm Thập Nhị khóc khàn cả giọng, cuối cùng vấp phải hòn đá ngã gục trên mặt đất. Nhưng anh biết bản thân không thể bỏ rơi em trai, nếu anh còn không đuổi theo, em trai nhất định sẽ bị người xấu kia mang đi. Anh không thể mất em trai, cũng không thể bỏ lại em trai một mình, em sẽ sợ, sẽ khóc. “Trả em lại cho con, cầu xin chú… Trả em lại cho con, cầu xin chú…” Anh khóc khản giọng, nhưng bước chân của người đàn ông càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã biến mất trước mặt anh, đến cuối cùng cũng không chừa lại chút hy vọng xa vời nào cho anh. – “Tiểu Dã!” Diêm Thập Nhị lâm vào hồi ức, đột nhiên hô nhỏ một tiếng. Thời Dã không biết, cậu cho rằng Diêm Thập Nhị đang kêu tên mình, gọi cậu là Tiểu Dã. “Em đây.” Diêm Thập Nhị đột nhiên hoàn hồn, lại vì lời cậu nói, không khỏi đỏ hốc mắt, duỗi tay ôm chặt cậu, đầu gục trên vai cậu, cảm thụ hơi ấm trên người cậu. Tâm anh… Thật sự lạnh lâu lắm, lâu đến chết lặng. Ngoại trừ chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm em trai, anh không có khát cầu hay mong đợi nào khác vào cuộc sống. Mỗi một ngày trôi qua đều chỉ cho sự xuất hiện của một ngày mới, còn mỗi ngày của anh, đều là vì ngày mai tiếp tục tìm manh mối có liên quan đến em trai. Có thể nói, nửa đời Diêm Thập Nhị, đều sống vì em mình. Anh nghĩ… Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh hẳn sẽ tìm em trai cả đời. Cứ tìm tiếp như thế, mặc kệ em còn sống hay đã chết, anh đều muốn có được đáp án xác thực, giống như vậy mới có thể không cô phụ cha mẹ, không cô phụ bản thân! Ít nhất, đã sai rồi, đừng lại để lại bất kỳ tiếc nuối nào! Mà Thời Dã đột nhiên xâm nhập, hung hăng cào vào trái tim rách nát của anh, để lại một vết nồng đậm rực rỡ, khiến anh rốt cuộc không thể xem nhẹ sự tồn tại của cậu. Cũng khiến cuộc sống của anh, thêm chút ấm áp. Tay ôm Thời Dã chặt vài phần, gần như khiến Thời Dã khó thở. Nhưng cậu biết giờ phút này cảm xúc của Diêm Thập Nhị dao động kịch liệt, không có đẩy ra. “Anh tìm em ấy mười ba năm, anh không biết liệu có thêm mười ba năm nữa không, cũng không biết đến tột cùng còn bao nhiêu cái mười ba năm nữa. Nhưng đời người ngắn ngủi mấy chục năm, anh không muốn để lại bất kỳ tiếc nuối gì, mặc kệ em ấy sống hay chết, tốt hay xấu, anh đều muốn gặp lại em ấy, nói với em ấy một tiếng, thực xin lỗi.” Thực xin lỗi, là anh hai đánh mất em! ======
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]