Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Bệnh viện.
Thời Dã làm kiểm tra xong ăn không ngồi rồi, vì vậy tính lên lầu tìm Diêm Thập Nhị.
Cậu có chút lo cho Diêm Thập Nhị, Đàm Minh Nhiên rõ ràng không muốn sống nữa, nếu biết chân tướng, không biết y sẽ làm ra chuyện gì.
Nhưng vừa mới ra phòng khám, còn chưa kịp lên lầu, cậu đã thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc.
Cậu theo sau, chụp bả vai Tư Ngang: “Tư Ngang, sao em lại đến bệnh viện?”
Tư Ngang không ngờ sẽ gặp được Thời Dã, biểu cảm hơi hoảng, có chút bối rối, hơn nữa vội vàng giấu tờ giấy kiểm tra trong tay ra sau.
Thời Dã cau mày, hỏi nó: “Em căng thẳng như thế làm gì?”
Tư Ngang ổn định tâm thần, giọng nói lại mang theo hoảng loạn: “Không có gì, em… Anh Dã, sao anh lại ở đây?”
Thời Dã không trả lời, hỏi ngược lại: “Cái gì ở trong tay?”
Tư Ngang giật mình, đột nhiên lùi lại một bước: “Không có gì, em… Em còn phải đi học, anh Dã, em đi trước.”
Kể từ lần trước cậu cứu Tư Ngang, cậu cảm thấy quan hệ giữa họ thân thiết hơn nhiều.
Nhưng hôm nay, phản ứng của Tư Ngang quá kỳ quái.
Cậu nhớ lần trước Tư Ngang đến khoa máu, hôm nay lại đến?
Rốt cuộc nó đang che giấu cái gì?
Nhưng tức thì, cậu không rảnh tìm tòi nghiên cứu, chỉ nhìn bóng người chạy xa, nhíu mi.
Chờ khi Thời Dã đi vào phòng bệnh trên lầu, Diêm Thập Nhị đã rời đi.
Hỏi cảnh sát trông coi biết được Đàm Minh Nhiên đã chết, trái tim Thời Dã nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tinh-nghi-so-mot/902031/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.