Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
* Tiêu đề chương do editor đặt.
Và đường phố bên ngoài phòng, tiếng còi cảnh sát vang lên.
Phương Đức lập tức bị kinh hoảng, gã trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Thời Dã, cả giận nói: “Mày báo cảnh sát, mày là cảnh sát?”
Mắt thấy Thời Dã đánh lại đây, gã không chút suy nghĩ, con dao nhỏ liền đâm về phía Thời Dã.
Thời Dã nghiêng người tránh đi, nhưng cánh tay vẫn bị dao gọt hoa quả rạch qua.
Nhân lúc cơn đau chưa lan rộng, Thời Dã duỗi chân đá gã, đưa tay đoạt lấy con dao.
Mắt thấy con dao trên tay gã đàn ông liền phải cứa vào lòng bàn tay cậu, bằng một tiếng, tiếng súng vang lên, mu bàn tay Phương Đức trúng đạn, con dao leng keng rơi xuống đất.
Thời Dã quay đầu lại nhìn xem, vừa lúc bắt gặp Diêm Thập Nhị cầm súng bắn một phát với ánh mắt âm u.
“Trói lại, mang về trong cục.” Giọng nói Diêm Thập Nhị lạnh cực, cất súng phân phó mọi người phía sau.
Rồi sau đó, bước đến trước mặt Thời Dã, trầm giọng hỏi cậu: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Đứa bé được Thiên Phàm bế lên, dây trói được cởi bỏ, đồ vật nhét trong miệng cũng lấy ra.
Mặc dù đứa bé chịu kinh hách cực đại, nhưng thấy nhiều người đến cứu mình như vậy, nó liền lập tức gạt nước mắt.
Nó nhìn Thời Dã, nhẹ nhàng nói: “Anh lớn, cảm ơn anh đã cứu em.”
Cánh tay cậu bị thương, máu trượt theo cánh tay, nhỏ giọt rơi bên chân.
Thời Dã ngượng ngùng cười, nói với Diêm Thập Nhị: “Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tinh-nghi-so-mot/902023/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.