Tác giả: Lâm Ngư Hành 
Editor: Solitude 
====== 
Tính tình Tần Lệ Lệ rất kém, mắng cũng hung. 
Dù ly nước ấm kia đã để một lúc nhưng rơi vào người vẫn nóng bỏng như cũ. 
Mục Tây Thành nhìn thấy, lập tức xông vào, Lý Miêu Kỷ theo sát sau đó, vừa vào cửa đã nhịn không được nói: “Cô, sao cô lại làm thế, có chuyện còn không thể nói sao? Còn dám đả thương người, cô là đang tấn công cảnh sát đó có biết không?” 
Nói, liền kéo Thiên Phàm đi rửa. 
Tần Lệ Lệ bắt lấy Lý Miêu Kỷ, thấy cô là cô gái nhỏ dễ bắt nạt, lập tức quát: “Cô kiện đi, kiện tôi đi, đến lúc đó tôi liền nói đám cảnh sát các người ỷ thế hiếp người. Hừ, cầm tiền công dân chúng tôi lại chẳng làm được gì, đám các người đều là phế vật.” 
“Cô…” Lý Miêu Kỷ suýt chút nữa giận khóc, hai mắt đỏ hoe. 
Thiên Phàm ấn tay cô xuống, ý bảo cô đừng xúc động. 
Diêm Thập Nhị ngồi trong văn phòng tầng hai, nhìn thấy mọi chuyện qua khung cửa sổ, lập tức bước ra ngoài. 
“Đi dùng nước lạnh hạ nhiệt trước.” Diêm Thập Nhị quay đầu nói với Thiên Phàm. 
Vừa rồi hắn giơ tay chắn cho nên hầu hết nước đều hắt trên mu bàn tay, trên cổ cũng rơi trúng không ít. 
Vì toàn là da hở bên ngoài nên trông có chút nghiêm trọng. 
Lý Miêu Kỷ lôi kéo Thiên Phàm đi rửa, lúc này vẫn còn bực, cả người hầm hừ: “Con mụ kia quả thật là kẻ điên, một chút đạo lý cũng không nói.” 
“Rồi, đừng giận, không to tát gì.” Thiên Phàm tự mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tinh-nghi-so-mot/902013/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.