Tác giả: Lâm Ngư Hành 
Editor: Solitude 
====== 
Tư Ngang chạy như bay, nhanh như chớp đã biến mất vô tung, Thời Dã từ chỗ rẽ đuổi theo, không ngờ trước mắt đột nhiên xuất hiện một bức tường người, mắt thấy sắp đụng phải người khác, nhưng bước chân cậu căn bản không dừng kịp, đành phải chật vật nghiêng người, cổ chân trật trẹo, suýt nữa ngã lăn ra đất. 
Cũng may người trước mắt duỗi tay túm cậu, kéo cậu trở về, cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp dễ nghe dừng ngay bên tai Thời Dã: “Sao lại lỗ mãng như vậy, không sợ ngã bị thương à.” 
Thời Dã vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Diêm Thập Nhị, mặt mày lập tức tươi cười: “Cảnh sát Diêm, là anh à!” 
“Sao cậu lại chạy nhanh trong bệnh viện?” Diêm Thập Nhị thấy cậu đứng vững liền buông lỏng tay, nhẹ giọng hỏi. 
Thời Dã nhếch mép gãi đầu: “Không có việc gì không có việc gì, tôi chỉ đang tìm người… Tìm người ấy mà.” 
Cậu không chắc có chuyện gì xảy ra với Tư Ngang, cũng không muốn vô duyên vô cơ gây rắc rối cho Diêm Thập Nhị, chuyện của nhóc con kia, vẫn là chờ cậu âm thầm điều tra rồi hẵng bàn! 
“Đến bệnh viện tìm người?” Diêm Thập Nhị lại hỏi. 
Tròng mắt Thời Dã xoay chuyển: “Đến, gặp bạn.” 
“Ừm, vậy đi đi, đừng chạy nhanh vậy nữa.” Mặt mũi Diêm Thập Nhị ánh lên sự mệt mỏi, không có thời gian tán gẫu với trẻ con, nói xong rồi liền đi. 
Thời Dã biết anh bận cái gì, lập tức gật đầu: “Tôi biết rồi thưa cảnh sát Diêm.” 
Cậu đang định rời đi, lại đột nhiên quay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tinh-nghi-so-mot/902011/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.