Tác giả: Lâm Ngư Hành Editor: Solitude ====== “Giống vợ Lương Bân Tưởng Lệ Hoa, bỏ mạng trong vụ rơi tan xe buýt 212.” Thiên Phàm nói, lại bổ sung, “Hôm đó hai người bạn già hẹn nhau đi dạo phố, đều ở trên chiếc xe buýt kia.” Lại là ‘vụ án 212’, Diêm Thập Nhị tùy tay lật xem tài liệu, mày nhăn chặt, trong đầu có một sợi huyền băng, nhất thời nghĩ không ra gì. * Huyền băng (có thể trong câu 弦崩紧了会断, tạm dịch là dây đàn quá căng sẽ đứt): nếu một người quá căng thẳng sẽ xảy ra các loại vấn đề. Luôn cảm thấy, có thứ gì đã bị bỏ qua. “Mọi người thấy thế nào?” Anh hỏi những người khác. “Thực ra tra đến bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm được hướng đi, lý do hung thủ giết Lương Bân là gì? Báo thù? Cướp bóc? Đam mê? Tôi cảm thấy chỉ cần tìm được cái này là có thể tìm ra hung thủ.” Mục Tây Thành nói. Trên thực tế, Diêm Thập Nhị cũng có ý nghĩ như vậy, hiện tại bọn họ phải tìm được một phương hướng rõ ràng mới được. Chỉ là Diêm Thập Nhị còn chưa kịp phân công công việc, đã thấy Lâm Hạc vội vã chạy vào: “Lão đại, đã xảy ra chuyện.” – Đường Hoài Hải là đoạn đường không tính đặc biệt phồn hoa phía đông thành phố, tuyến đường chính nối liền các thành phố liền kề, đường xá xa xôi, xe cộ thưa thớt. Lương Kiệt bị đâm ngay chỗ này, gã không thắt dây an toàn, khi xe gặp xe tải tông đến, cả người gã bị văng ra khỏi xe. Lâm Tây Tẫn cùng với Diêm Thập Nhị đến, Mục Tây Thành còn chưa đến gần hiện trường, chỉ nhìn thi thể tàn nằm trên mặt đất thôi đã thay đổi sắc mặt, trực tiếp sang một bên nôn mửa. Thiên Phàm liếc cậu ta một cái, chậc một tiếng, vẫn còn quá trẻ tuổi rồi! Hắn bước nhanh về phía trước, vừa đến trước xe tải lớn, cả người liền choáng váng, chớp mắt đã nghẹn đỏ mặt, che miệng chạy sang bên cạnh, huệ đến trời u đất ám. A, quá vả mặt! Giờ phút này, còn có thể trấn định tự nhiên kiểm tra tình hình cũng chỉ có Lâm Tây Tẫn và Diêm Thập Nhị. Lâm Tây Tẫn đeo khẩu trang, bao tay, xách theo hộp dụng cụ, trợ lý nhỏ phía sau cũng không chịu nổi chạy đi nôn. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn đống óc bị nghiền bắn tung tóe trước mặt, không ngẩng đầu, lạnh giọng nói với Diêm Thập Nhị: “Đây có bao nhiêu thù bao nhiêu hận vậy, có thể đuổi hết đầu óc người ta, cậu xem, cánh tay, cẳng chân này, quả thực là chia năm xẻ bảy!” Diêm Thập Nhị cau có, sắc mặt lạnh cực, hỏi cảnh sát giao thông bên cạnh: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” “Chúng tôi đến ngay khi nhận được tin báo, ban đầu cũng cho rằng chỉ là sự cố giao thông đơn thuần, không ngờ khi đến hiện trường phát hiện tài xế xe tải bỏ trốn, chúng tôi mới ngay lập tức liên hệ mọi người.” Nếu thuộc về gây chuyện bỏ trốn, cố ý gây thương tích thì tự nhiên thuộc trách nhiệm của Đội Điều tra Hình sự. Lâm Tây Tẫn bên kia đã đưa ra kết luận: “Quả thật là cố ý gây thương tích, Diêm đội, cậu có việc làm.” Diêm Thập Nhị bất đắc dĩ liếc hắn, vỗ vỗ cánh tay cảnh sát giao thông, thấp giọng nói: “Vất vả rồi, giao cho chúng tôi đi!” Cảnh sát giao thông bên kia điều xe đến kéo xe tải đi, rào chắn được kéo lên tại hiện trường, Lâm Tây Tẫn thấy sắc mặt trợ lý tái mét, nên nói với Diêm Thập Nhị: “Xem ra chỉ có cậu giúp tôi rồi.” Diêm Thập Nhị nhận mệnh mang bao tay lên: “Cậu tính mang về cục kiểm tra lại?” “Thi thể quá nát, hoàn cảnh hiện trường không tốt, cậu để người của mình lục soát lại hiện trường, còn thi thể vẫn là mang về chắp lại!” Phỏng chừng, cũng không chắp được thành cái gì. Thân thể nát bét thì không nói, toàn bộ đầu trừ óc phụt ra ngoài, ngũ quan đều bị biến dạng, ngay cả tròng mắt cũng nằm trên đất. Tóm lại, là trạng thái tàn tạ đến không tưởng. “Ok.” Nhiệm vụ của Diêm Thập Nhị, tự nhiên là giúp thu thập toàn bộ thi thể. Lương Kiệt lái một chiếc Honda, thông tin về chiếc xe sớm đã được ghi chép vào cơ sở dữ liệu của bọn họ, cho nên ngay khi nhận được tin, Lâm Hạc liền thông báo cho anh. Lúc này, phần đầu xe đã vỡ vụn thành khối, nửa thùng xe đều bị đâm nát, có thể nhận thấy lực va chạm lúc đó là rất lớn. Nhưng nếu Lương Kiệt bị ném bay ra ngoài, vậy tình trạng tại hiện trường rõ ràng là không bình thường. “Cậu thấy thế nào?” Diêm Thập Nhị nhặt bàn tay trên mặt đất, đặt vào trong túi. Sắc mặt Lâm Tây Tẫn cũng khó coi không kém, tuy không đến mức ghê tởm thảm trạng đẫm máu, nhưng cũng đã hơn một năm hắn không gặp tử trạng tàn nhẫn đến vậy, hít một hơi sâu, hồi lâu mới nói với Diêm Thập Nhị, “Đội Cảnh sát Giao thông bên kia nói không sai, đích xác không phải sự cố ngoài ý muốn, theo dấu vết phanh tại hiện trường cho thấy lúc ấy xe tải không hề có hành vi phanh lại, hiển hiên là cố ý đâm xe. Sau khi hai xe va chạm, xe tải không có dừng lại mà tiến hành nghiền áp nạn nhân và không chỉ một lần.” Từ eo bụng và xương đùi bị đè bẹp lép của Lương Kiệt có thể thấy được, gã bị chấn thương do đa trọng lực đè nén. Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại đến, đối với Diêm Thập Nhị mà nói, quả thật tương đương với khiêu khích. Thiên Phàm huệ xong, cùng anh em chung cảnh ngộ Mục Tây Thành đi đến bên cạnh Diêm Thập Nhị. Nhìn thấy bàn tay người chết Diêm Thập Nhị cầm, lập tức lại quay đầu đi, suýt nữa nhịn không được nhổ thêm một bãi. “Lão đại.” Giọng nói Thiên Phàm khàn khàn, hữu khí vô lực. Diêm Thập Nhị biết hắn khó chịu, cũng không nói thêm gì, chỉ ra lệnh cho hai người: “Đi thông báo với người nhà Lương Kiệt, điều tra tình hình Lương gia lần nữa, trọng điểm là những người bất hòa hoặc xung đột với Lương gia.” “Rõ lão đại, chúng tôi đi ngay.” Lương Bân đã chết, hiện tại Lương Kiệt cũng đã chết, hiển nhiên đâu là hành vi giết hại nhằm vào Lương gia, hơn nữa dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế, điều Diêm Thập Nhị nghĩ đến đầu tiên là báo thù. Hiện trường còn có đồng nghiệp khác khảo sát, Diêm Thập Nhị và Lâm Tây Tẫn cùng quay trở lại cục. – Bốn giờ chiều, Đường Kiến Lộc kết thúc tiết học cuối cùng, chuẩn bị về nhà, mới ra khỏi phòng học đã nhận được điện thoại của Thời Dã. “Nhãi Lộc, chờ tớ về nhà cùng.” Đường Kiến Lộc đứng ở hành lang lầu bốn, nhìn đám fan náo nhiệt vây vòng bên ngoài tòa nhà, không khỏi rùng mình một trận, từ chối: “Không cần.” “Đừng vô tình như vậy được không!” “Tớ không muốn bị đánh.” Đường Kiến Lộc lẩm bẩm. Thời Dã cười mỉa: “Không đâu, tớ ngụy trang rất tốt, sẽ không bị phát hiện.” “Cậu kết thúc việc rồi?” Đường Kiến Lộc nhíu nhíu mày, bày tỏ có chút hoài nghi. Người này mấy ngày gần đây thường xuyên trở về vào nửa đêm, hẳn không rảnh như vậy mới đúng. “Hôm nay không có diễn đêm, lát nữa liền kết thúc công việc, chờ tớ, có việc tìm cậu.” Nghe giọng Thời Dã có hơi nghiêm túc, Đường Kiến Lộc cũng không gây sự với cậu: “Ok, tớ đến tòa nhà Tây 3 chờ cậu.” Hôm nay Đường Kiến Lộc lên lớp ở tòa nhà Tây 4, nhưng cô không muốn bị fan phát hiện nên hẹn ở tòa nhà Tây 3. Khi xuống lầu, vừa lúc đi ngang tầng lầu bọn Thời Dã đóng phim, nghỉ chân nhìn một hồi, Đường Kiến Lộc mới cất bước rời đi. Chỉ là cô vừa dẫm xuống bậc thang, đã đối diện với Hướng Vũ Hân đang đi lên. “Yo, cô cũng tới xem đoàn phim đóng phim à, chẳng phải ngày thường thanh cao lắm sao? Làm sao, một người lãnh đạm như cô cũng đu idol à?” Hướng Vũ Hân cười cười nhìn cô, giọng điệu châm chọc, nhưng vì vẻ ngoài của cô nàng rất được, trời sinh miệng cười, luôn cho người ta cảm giác ôn thiện, thế nên dù có nói lời châm chọc cũng khiến người ta cảm thấy cô nàng không phải trào phúng mà là hỏi thăm đơn thuần. “Đi ngang qua.” Đường Kiến Lộc mặc kệ cô nàng. Người này não động quá lớn, luôn thích não bổ mấy thứ đâu đâu, nếu cô so đo mọi thứ thì Hướng Vũ Hân đã bị cô đánh cho tàn phế. Thực ra Đường Kiến Lộc không hiểu Hướng Vũ Hân lấy đâu ra nhiều địch ý với cô như vậy, dù sao bọn họ không hợp đã lâu, quan hệ giữa họ sớm đã không phải bí mật gì. Đường Kiến Lộc đợi Thời Dã ước chừng bốn mươi phút, Thời Dã mới xuất hiện. Cậu thay quần áo thể thao, đội mũ lưỡi trai đen, hơi rũ đầu xuống, nửa khuôn mặt bị che đậy, cách ăn mặc khác xa so với trước, nếu không nhìn kỹ thật đúng là không dễ phát hiện ra cậu, trong vòng này cũng coi như tồn tại cấp thần thoại. “Để tớ chờ thêm năm phút nữa, tớ khẳng định sẽ giết cậu.” Đường Kiến Lộc là một người rất kiên nhẫn nhưng vì lúc nãy bị Hướng Vũ Hân chọc, tâm tình hiện tại vẫn còn chút bực bội. “Không vui?” Thời Dã nhạy bén phát hiện, hỏi cô. Đường Kiến Lộc xua xua tay: “Không có gì, đi thôi!” Thời Dã duỗi tay dài, kẹp lấy cổ Đường Kiến Lộc, kéo người đến trước mặt mình, cười hì hì nói: “Tớ biết nhãi Lộc là tốt nhất.” Đường Kiến Lộc cười mỉa, đẩy cậu ra: “Đừng động tay động chân.” Thời Dã thấy sắc mặt cô khó coi, không trêu cô nữa, nghiêm túc lại, giọng điệu nhẹ nhàng, nói nhỏ: “Có phải xảy ra chuyện gì không?” “Về rồi nói sau.” Hai người cùng nhau rời đi, vì vấn đề cảm xúc nên bọn họ đều không chú ý đến, ở ngã rẽ phía sau một người trốn vào, nhìn bóng dáng bọn họ đi xa mà nắm tay thật chặt. ======
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]