Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Thời Dã sửng sốt, không khỏi cười khẽ, lẩm bẩm một câu: “Thì ra chú cảnh sát thật sự không biết tôi à!”
“Đang nói gì vậy?”
Thời Dã cười nhẹ: “Tôi tên Thời Dã.”
Diêm Thập Nhị sững lại, câu môi dưới: “Họ này của cậu thật hiếm thấy.”
Thời Dã lại lắc đầu: “Không phải họ Thời, tôi tên Thời Dã, không họ.”
“Tại sao?”
“Lớn lên ở cô nhi viện, không biết theo họ ai.” Thời Dã cầm trong tay sữa chua ban nãy Diêm Thập Nhị cho, cậu cắn ống hút, bâng quơ đáp.
Diêm Thập Nhị hình như có chút bối rối, nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi…”
“Không có gì đâu, tôi quen rồi.”
Ngần ấy năm, một mình một người cũng đã quen.
“Vậy hiện tại cậu ở đâu? Hay vẫn ở cô nhi viện?” Diêm Thập Nhị hỏi cậu, trong lòng lại có nghi hoặc.
Thời Dã suýt nữa cười ra nước mắt, ôm bụng cong eo.
“Lời nói của tôi buồn cười vậy sao?” Diêm Thập Nhị có phần mờ mịt.
“Cảnh sát Diêm, tôi đã là người lớn, anh đợi chút!” Thời Dã nghĩ nghĩ, vẫn lấy di động ra, mở trang web, tìm kiếm tên của mình.
Diêm Thập Nhị nhìn cậu, ánh mắt rơi xuống con đường phía sau cậu, bị ánh đèn hấp dẫn, đột nhiên có một bóng người xẹt qua, tốc độ không nhanh, lại rất mau biến mất trước mắt anh.
Quen thuộc đến cực điểm!
Thời Dã vừa định tiếp tục nói gì đó, nhưng thấy Diêm Thập Nhị nhăn hàng mày lại, chớp mắt ánh mắt rét lạnh, đột nhiên đứng dậy, lao về phía bên ngoài.
“Cảnh sát Diêm, anh…”
Bóng dáng Diêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tinh-nghi-so-mot/902004/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.