Hôn lễ kết thúc trong ngày, Thiệu Hiển liền chuyển vào nhà của Phó Bách Châu.
Thiệu Hiển thân thể ốm yếu, Phó Bách Châu thì có bệnh sạch sẽ cho nên khách khứa thức thời, không ai định bày trò phá đám đêm động phòng cả.
Trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
"Tôi tắm rồi đi ngủ đây."
Thiệu Hiển bỏ lại những lời này xong liền đi lên lầu, về phòng, tốc độ so với ngày thường còn nhanh hơn một chút.
Sau khi vào phòng, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, nằm ngửa trên giường, đưa tay che hai mắt.
Trăm lần không nghĩ tới, Phó Bách Châu thế nhưng lại hôn thật! Dù chỉ là bày trò trước mặt mọi người, chỉ là thơm má mà thôi.
Lúc ấy Thiệu Hiển như ngừng thở, tim như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Có điều, Phó Bách Châu chỉ chạm nhẹ một cái rồi thôi, cảm giác như có sợi lông vũ lướt ngang qua mặt vậy.
Nghĩ đến bệnh sạch sẽ của anh ta, Thiệu Hiển có chút đau lòng, lại thêm chút mất mát.
Đau lòng Phó Bách Châu vì đảm bảo buổi lễ diễn ra một cách hoàn chỉnh, vì không muốn Thiệu gia bị người đời cười chê mà gồng mình chịu chạm vào hắn.
Đồng thời, trong lòng lại sinh ra vài phần cô đơn.
Nghĩ nghĩ, Thiệu Hiển cảm thấy có chút không thông, nằm trên giường mơ màng ngủ mất.
Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy, phát hiện đêm qua mình chưa tắm rửa gì đã ngủ luôn, cứ vậy mà ngủ cả một đêm, chăn cũng không đắp, lập tức trở nên chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-vua-ngot-vua-bam-nguoi/3448536/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.