Lúc Thiệu Hiển tỉnh lại, không biết bộ phim đã kết thúc được bao lâu rồi.
Hắn phát hiện mình đang dựa lưng lên ghế, trên người còn đắp một lớp áo khoác, mùi hương dễ chịu thoang thoảng, thanh thanh đạm đạm, vấn vương một lúc lâu.
"Xin lỗi, tôi không cẩn thận ngủ quên mất."
Ngủ gật lúc cùng nhau xem phim đúng là không phải phép chút nào.
"Là tại tôi chọn phim không hay thôi." Giọng điệu Phó Bách Châu lạnh băng.
Thiệu Hiển đã quen với thái độ này của hắn, không cảm thấy kì lạ, cười cười nói: "Bây giờ về sao?"
"Tôi đưa cậu về."
Hai người đứng lên, Thiệu Hiển đem áo khoác trả lại, "Cảm ơn anh."
Phó Bách Châu không hé răng, trầm mặc nhận lấy.
Không lâu sau, xe dừng trước cửa Thiệu gia, Thiệu Hiển mở cửa bước xuống, đứng bên ngoài cười cười nhìn Phó Bách Châu: "Đi vào ngồi một chút không?"
"Xin lỗi, tôi còn có việc."
Dứt khoát không một chút đắn đo.
Thiệu Hiển vừa lòng, xoay người chậm rãi bước vào nhà.
Phó Bách Châu ngồi trong xe, vẫn luôn dõi theo bóng dáng cậu, mãi đến khi không nhìn thấy người đâu nữa mới lái xe rời đi.
Lúc hắn đến công ty đã là tám giờ rưỡi.
Thiệu Tư Khâm đang chờ, thấy hắn mang áo khoác bước vào, cười hì hì hỏi: "Tiến triển thế nào rồi?"
"Tiến triển gì?" Phó Bách Châu thả áo khoác, ngồi xuống bàn làm việc.
Triệu Tư Khâm đưa cho hắn một phần hồ sơ, "Không phải cậu dẫn người ta đi xem phim à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-vua-ngot-vua-bam-nguoi/3448534/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.