Chơi dưới biển hơn nửa ngày, màn đêm đang dần buông xuống, hai người quay về khách sạn, tắm rửa, đổi sang quần áo thoải mái, cơm nước xong xuôi lại đi dạo dọc trên bờ cát.
Bóng tối trải dài, cảnh sắc ban đêm mang theo một vẻ đẹp khác hẳn với ban ngày.
Sóng vỗ rì rào, thanh âm mọi người nô đùa vui vẻ, theo gió lan đi khắp nơi.
Cách đó không xa có một chàng trai đẹp mắt ôm đàn ghita, vừa đàn vừa hát.
Giọng hát dịu nhẹ ngân lên khúc ca êm tai, quây quanh chàng trai có không ít người, bài hát vừa kết, mọi người ai nấy hoan hô reo hò.
Bị bầu không khí như vậy ảnh hưởng, trên mặt Thiệu Hiển vẫn luôn mang theo nét cười.
Phó Bách Châu cùng cậu nắm tay, mặt mày cực kì ôn nhu, "Dắt cậu đi một chỗ."
"Chỗ nào vậy?"
Phó Bách Châu cười mà không nói, Thiệu Hiển đơn giản không hỏi thêm, dù sao cũng không phải đem hắn đi bán.
Nơi này chủ yếu là những tòa nhà thấp bé, thảm cỏ bao phủ khắp không gian.
Thiệu Hiển cùng Phó Bách Châu tùy tiện đứng trước một bụi cỏ, cười hỏi, "Trong này có giấu bảo bối gì sao?"
Bụi cỏ cao tầm nửa người, kéo dài thành một mảnh lớn, vì là buổi tối nên Thiệu Hiển nhìn không ra thảm cỏ trước mặt mình rộng đến mức nào nữa.
Gió nhè nhẹ thổi, mang theo mùi cỏ xanh, tỏa ra mùi vị của thiên nhiên.
Phó Bách Châu lấy di động ra, nhấn mấy cái trên màn hình.
Thiệu Hiện nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-vua-ngot-vua-bam-nguoi/3448529/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.