Nhận được điện thoại của Thiệu Hiển, Phó Bách Châu mặc kệ hết những chuyện vụn vặt kia, trực tiếp bay về thành phố Yến.
Thiệu Hiển đích thân đến sân bay đón Bách Châu.
"Không cần mua chút quà sao?"
Phó Bách Châu ngồi trên ghế phụ, cảm thấy sắp ra mắt người lớn mà đi tay không thế này thì không ổn chút nào.
"Mình chuẩn bị hết rồi, ở sau cốp xe ấy."
Thiệu Hiển rất thông cảm, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ liền, làm gì có thời gian đi mua quà? Mình tự lo trước là được rồi.
"Tốt quá."
Phó Bách Châu ôn nhu cười rộ lên, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta như chết chìm trong đấy.
Lần này thật sự gấp gáp quá, lần sau nhất định phải tỉ mỉ chọn quà mới được.
"Hồi hộp sao?" Thiệu Hiển cười, liếc hắn một cái.
Phó Bách Châu thành thật gật gật đầu, "Ừ, hồi hộp."
Dù sao cũng đâu phải chỉ là đi thăm họ hàng đơn thuần đâu.
"Không cần, bọn họ đều nhìn cậu lớn lên mà, sẽ không hung dữ với cậu, mình mới là người bị mắng đây này."
Thiệu Hiển ra vẻ nhẹ nhàng nói.
Không nghĩ tới, thật ra hắn cũng hơi sợ sợ.
Xe tiến vào trong nhà, Thiệu Hiển dừng lại, hít sâu một hơi, quyết đoán đi ra sau lấy quà xuống.
Đằng nào cũng trốn không được nữa rồi, tới thôi.
Trong phòng khách, ông nội Thiệu chậm rì rì uống trà, nghe người giúp việc báo Thiệu Hiển cùng Bách Châu đã tới liền mở miệng nói: "Lát nữa đừng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-vua-ngot-vua-bam-nguoi/3448527/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.