Phó Bách Châu bị miễn chức.
Sau việc giá cổ phiếu bị giảm xuống đột ngột, đương nhiên phải có người trong công ty đứng ra gánh vác trách nhiệm này, hội đồng quản trị nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có Phó Bách Châu là thích hợp nhất.
Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu phần tự thúc đẩy của Phó Bách Châu.
Hắn không muốn dính dáng gì đến Phó thị nữa.
Những công ty có ý định hợp tác lúc trước, vì sự cố này của Phó thị mà khua chiêng gõ trống rút lui.
Không hợp tác, tự nhiên sẽ không cần trực tiếp gặp mặt trao đổi nữa; những bên đã ký hợp đồng rồi vì uy tín thương nghiệp Phó thị có vấn đề nên có quyền bất an, đơn phương chấm dứt hợp đồng.
Sinh ý sao có thể trì hoãn? Không ít xí nghiệp lựa chọn kết thúc hòa bình, Phó thị không thể không bồi thường cho họ được.
Cục diện thế này, đúng là lửa cháy còn đổ thêm dầu.
Mà người bị miễn chức, Phó Bách Châu, lúc này vẫn bình bình ổn ổn, thanh thản ở biệt thự của Thiệu Hiển chuẩn bị cơm nước hằng ngày.
Tiền Văn Kiệt được thơm lây, có lộc ăn còn không quên trêu chọc: "Bách Châu, cậu bị miễn chức rồi, bây giờ trên mạng ai cũng nói cậu chẳng làm nên trò trống gì. Nếu họ biết cậu đang ở chung một chỗ với Thiệu Hiển, không biết sẽ nói cậu thành cái dạng gì đâu nha."
"Nói mình ăn cơm mềm?" Phó Bách Châu hỏi lại.
"Ăn cơm mềm thì làm sao?" Thiệu Hiển mở cửa, đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-vua-ngot-vua-bam-nguoi/3448524/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.