Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Triệu Tư Khâm nhìn Thiệu Hiển, không biết nên nói gì.
Tiền Văn Kiệt nhìn sắc mặt Thiệu Hiển, lại nhìn nhìn Tư Khâm, cười hai tiếng khô khốc: "Thật trùng hợp, Triệu Tư Khâm."
"Người quen của hai cậu sao?"
Trịnh Hạo hoang mang hỏi.
Hắn cũng chỉ mới đến thành phố Yến mấy năm gần đây, vừa lúc Tư Khâm đã xuất ngoại nên không biết Tư Khâm là ai, cũng không biết gì về bạn bè trước kia của Thiệu Hiển.
Thiệu Hiển cười cười, "Quen, nhưng không thân. Hôm nay chơi rất vui, cảm ơn cậu đã mời."
Hắn nói xong lại quay sang Văn Kiệt: "Bút chì, đi thôi."
Trịnh Hạo giữ lại không kịp, chỉ có thể ngơ ngác há hốc miệng nhìn hai người rời đi.
Hôm nay đã chơi cái gì đâu!! Vui cái gì chứ? Rõ ràng một chút cũng không vui mà.
Còn có tên Triệu cái gì đó kia nữa, Thiệu Hiển nhìn thấy hắn nên mới rời đi, người này nhất định đã đắc tội với Thiệu Hiển rồi. Chờ hắn điều tra rõ sẽ quyết định có nên thay Thiệu Hiển dạy dỗ tên kia một phen hay không.
Trên đường về, Văn Kiệt hỏi Thiệu Hiển: "Vừa nãy còn chưa kịp nói gì, sao cậu đã đi rồi?"
Thiệu Hiển nhàn nhạt đáp: "Nói gì đây?"
Tiền Văn Kiệt có chút cứng họng, một lúc lâu sau mới đáp: "Có thể hỏi cậu ấy mấy năm nay sống thế nào mà."
"Sau đó thì sao?"
Tiền Văn Kiệt: "..."
Sau đó có thể hỏi cậu ta, Trần Bách Châu sống ra sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-vua-ngot-vua-bam-nguoi/3448516/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.