Vừa lúc âm thanh bối cảnh khủng bố vang lên, khách xung quanh hét lên cả, Tiền Văn Kiệt chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, khuôn mặt trở nên trắng bệch, "Hiển Hiển, cậu không cần dọa mình nữa đâu!"
Trần Bách Châu không phải vẫn luôn đi theo bọn họ sao? Như thế nào bỗng nhiên không thấy nữa!
Thiệu Hiển môi run lên, quay lại đường đi ban nãy, "Không thấy Bách Châu đâu hết, mình quay lại tìm."
"Mình đi với cậu!"
Tuy không muốn trải nghiệm thêm lần nữa, nhưng Tiền Văn Kiệt vẫn rất nghĩa khí.
Hai người đi ngược dòng trở về, bởi vì phải tìm người trong cảnh tối tăm, Tiền Văn Kiệt không thể không mở to hai mắt ra nhìn.
Nhìn nhìn, hoảng loạn do tìm không thấy người dần dần chiếm thượng phong, ngay cả một cái quỷ đầu đột nhiên vụt ra, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc hỏi: "Xin hỏi anh có nhìn thấy nam sinh đi cùng chúng em ở đâu không?"
Nhân viên giả quỷ: "...... Không có."
Năng lực nghiệp vụ của mình đã yếu như vậy sao? Xem ra quay về còn phải luyện thêm rồi.
Thiệu Hiển siết chặt tay Tiền Văn Kiệt, gần như giận chó đánh mèo, chọc đến những người khác có chút bất mãn.
"Bách Châu! Trần Bách Châu!"
Hai người một tiếng tiếp một tiếng, quanh quẩn quanh nhà ma, hoàn toán át luôn âm thanh đe dọa bên trong.
Du khách xung quanh: "......" Một chút tâm tư chơi cũng không còn.
Nhân viên giả quỷ: "......" Còn để ai làm nữa không!
Cuối cùng, một giọng nói yếu ớt từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-vua-ngot-vua-bam-nguoi/3448499/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.