Chương trước
Chương sau
Thẩm Lộc có chút hoảng sợ, "Cậu thế nào rồi?"
Cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bóp bóp cẳng chân Cố Chiêu.
Cẳng chân bị bóp một chút, Cố Chiêu nhíu mày càng chặt hơn, tuy rằng không hé răng, nhưng nhìn biểu tình cũng biết chắc chắn rất đau.
Kiếp trước làm tướng quân, một ít tổn thương cốt nhục, Thẩm Lộc vẫn sẽ nhìn ra.
Cậu có chút chần chờ mà mở miệng, "..., hình như tôi giẫm nứt xương chân của cậu rồi."
Cố Chiêu: "..."
Thẩm Lộc cau mày nhìn cẳng chân Cố Chiêu, chân tay có hơi luống cuống, "Vết thương này tôi cũng không chữa khỏi, cần phải đi tìm đại phu."
Cậu quýnh lên, liền quên bây giờ đã là thời hiện đại, vội vã sửa miệng.
"Tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Thẩm Lộc: Hiện tại cũng có thể gọi bác sĩ là đại phu, hẳn là sẽ không bị người hoài nghi.
Cố Chiêu bất động thanh sắc gật gật đầu.
Thẩm Lộc nhanh chóng kêu một chiếc xe, đỡ Cố Chiêu lên trên xe, sau đó để bác tài chờ một chút.
Bản thân đem thuốc trị thương vừa mua được đưa vào trong ngõ nhỏ, giao cho hai người Tào Húc, "Cố Chiêu bị thương, tao đưa cậu ấy đi bệnh viện trước. Lát nữa chúng mày về nhà trước đi."
Tào Húc: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Thế nào chỉ đi mua thuốc, còn có thể bị thương rồi đi bệnh viện?
"Không có việc gì, tao đi trước." Thẩm Lộc thật sự là không muốn nói là bản thân giẫm cho người ta bị thương.
-
Sau khi đến bệnh viện, Thẩm Lộc luống cuống tay chân mà đưa người đến phòng khám, từ từ kiểm tra chụp X-quang một trận.
Bác sĩ cầm ảnh X-quang, nhìn một chút, "Có hơi nứt xương."
Thẩm Lộc vội hỏi: "Có nghiêm trọng không ạ?"
Bác sĩ lại kiểm tra một chút, "Không có chuyện gì lớn, tôi kê một chút thuốc, dùng đúng cử, sau đó tĩnh dưỡng một hai tháng cho tốt là được."
In ra một đống hóa đơn lả tả, "Cậu đi thanh toán hóa đơn trước đi?"
Thẩm Lộc lo lắng sốt ruột mà nhìn thoáng qua Cố Chiêu, cầm lấy hóa đơn đi ra ngoài.
Trong lòng cậu vẫn có chút băn khoăn, tuy rằng cậu nhìn Cố Chiêu kia không vừa mắt, nhưng không liên quan gì đến Cố Chiêu này. Hôm nay giẫm một cái, giẫm học bá khỏe mạnh này què đến hai tháng.
Sau khi Thẩm Lộc ra ngoài.
Cố Chiêu nhìn chân của bản thân hỏi: "Bác sĩ, cháu có cần băng thạch cao không?"
"Không nghiêm trọng như thế, không băng thạch cao cũng được, băng thạch cao cử động sẽ rất bất tiện." Bác sĩ đầu cũng không nâng lên mà trả lời.
"Bác sĩ, bình thường cháu phải đi học, không thể vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng. Nhưng mà cháu sợ trên đường đi học sẽ bị thương lần nữa, có thể giúp cháu băng thạch cao bảo vệ không?"
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Cố Chiêu mặc dông phục một chút, toàn thân thanh lãnh phong độ trí thức.
Suy tư một chút, bác sĩ gật gật đầu, "Không thể ở nhà tĩnh dưỡng, quả thật cần phải băng thạch cao, tôi đi lấy dụng cụ."
Cố Chiêu mỉm cười một cái, "Cảm ơn bác sĩ."
-
Chờ Thẩm Lộc trả xong phí khám bệnh trở về, liền thấy Cố Chiêu ban đầu nói không nghiêm trọng, trên chân phải quấn thạch cao thật dày.
"..."
Thẩm Lộc cầm túi thuốc, đỡ Cố Chiêu đi ra bệnh viện.
Cố Chiêu cà nhắc cà nhắc mà đi, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên người Thẩm Lộc.
Thẩm Lộc cau mày, trong khoang mũi đều là mùi xà phòng dễ ngửi trên quần áo Cố Chiêu, cậu có chút không thích ứng gần với người này như vậy.
Lúc đến cửa, thấy có một cửa hàng thiết bị y tế bên cạnh bệnh viện.
Cậu nhanh chóng đi vào trong tiệm mua một chiếc xe lăn, thời điểm thu xếp cho Cố Chiêu ngồi trên xe lăn đẩy đi, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cố Chiêu đưa mắt nhìn trộm Thẩm Lộc thở ra một cái, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng một cái.
-
Thẩm Lộc lại kêu một chiếc xe, đem xe lăn xếp lên bỏ vào cốp xe.
Hai người ngồi vào trong xe, Thẩm Lộc hỏi: "Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về."
Cố Chiêu nâng mắt nhìn một cái, báo một địa chỉ.
Thẩm Lộc đối với địa chỉ này không có phản ứng gì, lặp lại với tài xế một lần.
Tài xế có chút kinh ngạc, ông từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn phía sau một cái, trên ghế sau một thiếu niên anh tuấn yên tĩnh ngồi đó.
Địa chỉ này là tiểu khu cũ kỹ nhất, ngư long phức tạp nhất thành phố Lục Giang, bên trong dạng người gì cũng có.
Nhưng ông chỉ là một tài xế, vẫn không nói gì, dựa theo địa chỉ chở hai người đến nơi.
Sau khi Thẩm Lộc xuống xe, lại mở xe lăn ra, đỡ Cố Chiêu lên xe lăn.
Chỉ là cảnh tượng trước mắt, làm chân mày cậu càng nhíu càng sâu.
Bức tường loang lổ, phòng ở chật chội, con đường nhỏ rộng khoảng hai ba người, khắp nơi đều là nước bẩn, ô tô căn bản không thể đi vào nơi này.
Còn có dây điện giăng mắc lộn xộn khắp nơi, cùng với quần áo phơi nắng xung quanh.
Đi vào nơi này, cảm thấy toàn bộ bầu trời ảm đạm vài phần.
"Nhà cậu ở đâu?"
"ĐI vào trong một trăm mét rẽ trái, sau năm mươi mét rẽ phải, sau đó đi đến tòa nhà thứ mười phía trước, phòng thứ năm lầu sáu."
Thẩm Lộc bình tĩnh hơi thở, đẩy Cố Chiêu đi qua con đường đầy nước bẩn, chỉ chốc lát sau, xe lăn mới mua đã văng tung tóe bùn đất.
Thẩm Lộc không biết bản thân vì sao lại tức giận, cậu cũng không muốn để ý, cậu chỉ biết bản thân hiện tại rất không vui.
Mãi cho đến trước tòa nhà mà Cố Chiêu nói, Thẩm Lộc ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Tòa nhà này ít nhất có hơn ba mươi năm lịch sử, hàng hiên hẹp chỉ đủ cho hai người đi song song.
Thẩm Lộc ngồi xổm trước xe lăn, ý bảo Cố Chiêu bám lên.
Cố Chiêu mím mím môi, "Không cần, cậu đỡ tôi là được."
"Dài dòng, lên đây. Nhanh lên!" Tâm trạng Thẩm Lộc không tốt, lúc này ngữ khí càng có vẻ nóng nảy.
Cố Chiêu theo lời bám vào trên lưng Thẩm Lộc.
Cũng đến giờ phút này, hắn mới cảm giác được người đang cõng mình bên dưới, thật ra rất gầy ốm.
Thẩm Lộc cõng người lên xong, một hơi đi lên lầu sáu.
Lúc đã đến lầu sáu thả người xuống, cậu cố gắng đè nén không để cho mình há miệng thở dốc. Vừa rồi bản thân một hai phải cõng người, lúc này cũng không thể để cho người ta coi thường.
Tuy rằng tâm trạng không vui, nhưng lòng hiếu thắng của Thẩm Lộc với Cố Chiêu trước mặt, cho tới bây giờ vẫn không ít đi.
Cố Chiêu từ cặp sách sau lưng, lấy ra một chiếc chìa khóa, mở ra cửa chống trộm bằng sắt đã rỉ sét.
Chỉ là vừa mở cánh cửa bên trong ra, tiếng mạt chược "loạt soạt" trong phòng liền truyền tới.
"Ai da, tự bốc, đưa tiền đưa tiền!" Một giọng nữ chói tai lớn tiếng ồn ào.
"Đưa đưa đưa, vận may của bà hôm nay tốt quá."
Nói xong, lại bắt đầu xôn xao đẩy bài.
Một người trong đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Cố Chiêu đứng ở cửa, "Tiểu Chiêu, cháu về rồi sao."
Người phụ nữ có giọng nói chói tai trước đó, đầu cũng không ngẩng lên, "Trở về rồi, đi nấu cơm ngay, sao hôm nay về trễ như vậy. Con hai!"
Ngược lại một người khác nhìn thấy chân phải của Cố Chiêu bó thạch cao, "Ơ, Tiểu Chiêu, chân của cháu làm sao thế? Tả Phân, con trai cô bị thương rồi."
Người phụ nữ có giọng nói chói tai, lúc này mới quay đầu nhìn thoáng qua Cố Chiêu, biểu tình đầy không vui và oán trách, "Trễ thế này đã gì cái gì? Sao còn bị gãy chân?"
Nói xong lại quay đi lấy một quân bài, "Xui xẻo, tại sao lại là con hai." Lại một con hai ném ra.
Chỉ là, không biết câu xui xẻo này là nói quân bài, hay là Cố Chiêu.
Thẩm Lộc vốn định đưa người về liền đi.
Nhưng mà nghe được tiếng người nói bên trong, cùng với Cố Chiêu vẫn luôn không hé răng, cả người lại càng không vui.
Cậu bước một bước vào trong phòng, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị một phòng khói thuốc làm sặc một cái.
Cậu không nghĩ rằng một kẻ hút thuốc như cậu, lại có thể bị sặc khói thuốc.
Căn phòng rất nhỏ.
Cũng rất loạn.
Bên trong phòng khách trống rỗng duy nhất, bày một bàn mạt chược, ngồi bốn người, có nam có nữ.
Thẩm Lộc nhìn qua bốn người một cái, không quá chắc chắn ai là người mẹ tên Tả Phân của Cố CHiêu vừa rồi. Cậu hướng về phía bốn người: "Cố Chiêu bị thương là do cứu người, hiện tại cần phải nghỉ ngơi, không thể nấu cơm."
"Chân bị thương, tay lại không sao, dùng tay để nấu cơm, chứ không phải chân."
Thẩm Lộc lần đầu tiên phát hiện, miệng mình chẳng linh hoạt, cậu vậy không có cách nào đáp trả người này.
Người phụ nữ kia giống nhớ tới điều gì, xoay người nhìn về phía Cố Chiêu, "Mày cứu người rồi bị thương, người nọ có cho mày tiền không?"
Thẩm Lộc nhất thời có chút ngây ngốc, "Tiền gì?"
"Cứu người còn không được tiền, tiền thuốc men người nọ trả, còn phải đưa phí cấp dưỡng, phí công, còn không thì mày nghỉ học, tốn học phí. Nếu như cho tiền, lấy ra đưa tao, tao nhận cho mày."
Cố Chiêu lạnh lùng mở miệng, "Không có tiền."
Tả Phân như nhìn kẻ ngu si, liếc mắt nhìn Cố Chiêu một cái, "Mày đi học mà sao ngu thế, không có tiền mày cứu người cái quái gì. Mau đi nấu cơm đi, bà đây sắp chết đói rồi."
Cố Chiêu đỡ tường, nhảy từng bước từng bước đi đến phòng bếp nhỏ hẹp.
Mỗi lần hắn nhảy một cái, Thẩm Lộc đều cảm thấy Cố Chiêu nhảy lên thần kinh của mình.
Cái chỗ chết tiệt chướng khí mù mịt này, làm sao Cố Chiêu có thể nghỉ ngơi cho tốt, không chỉ không thể nghỉ ngơi, còn phải làm việc hầu hạ người khác.
Cái này sao được! Ngay cả mẹ của hắn cũng không được!
Cậu tiến lên kéo lấy Cố Chiêu, đem người trực tiếp chặn ngang bế lên.
Thời điểm đi tới cửa, mặt đầy sát khí mà nói với Tả Phân: "Cố Chiêu cứu tôi nên bị thương, bây giờ tôi đưa cậu ấy đến nhà tôi chăm sóc, trước khi chân cậu ấy khỏe lại, sẽ không nấu cơm cho dì."
Nói xong, trực tiếp ra cửa, còn đạp cửa một phát.
Cố Chiêu bị ôm vào lòng, "Cậu..."
"Cậu câm miệng!"
Tuy rằng bị người này hùng hổ mà quát lớn, nhưng Cố Chiêu vẫn nói cho hết lời.
"Không cần ôm tôi như vậy."
Thẩm Lộc nhìn Cố Chiêu bị mình ôm kiểu công chúa trong lòng.
"Tôi sợ cậu sẽ ném tôi đi."
Thẩm Lộc nhìn cầu thang sáu tầng sắp đi xuống trong chốc lát, cánh tay mơ hồ có chút đau xót.
Vẫn cắn răng ôm người đi xuống, hay là thuận theo thả người xuống?
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Lộc: Cậu đoán xem rốt cuộc là tôi vẫn cứ ôm, hay là đem ném cậu xuống.
Cố Chiêu: Bà xã ôm anh...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.