Thẩm Lộc có chút hoảng sợ, "Cậu thế nào rồi?"
Cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bóp bóp cẳng chân Cố Chiêu.
Cẳng chân bị bóp một chút, Cố Chiêu nhíu mày càng chặt hơn, tuy rằng không hé răng, nhưng nhìn biểu tình cũng biết chắc chắn rất đau.
Kiếp trước làm tướng quân, một ít tổn thương cốt nhục, Thẩm Lộc vẫn sẽ nhìn ra.
Cậu có chút chần chờ mà mở miệng, "..., hình như tôi giẫm nứt xương chân của cậu rồi."
Cố Chiêu: "..."
Thẩm Lộc cau mày nhìn cẳng chân Cố Chiêu, chân tay có hơi luống cuống, "Vết thương này tôi cũng không chữa khỏi, cần phải đi tìm đại phu."
Cậu quýnh lên, liền quên bây giờ đã là thời hiện đại, vội vã sửa miệng.
"Tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Thẩm Lộc: Hiện tại cũng có thể gọi bác sĩ là đại phu, hẳn là sẽ không bị người hoài nghi.
Cố Chiêu bất động thanh sắc gật gật đầu.
Thẩm Lộc nhanh chóng kêu một chiếc xe, đỡ Cố Chiêu lên trên xe, sau đó để bác tài chờ một chút.
Bản thân đem thuốc trị thương vừa mua được đưa vào trong ngõ nhỏ, giao cho hai người Tào Húc, "Cố Chiêu bị thương, tao đưa cậu ấy đi bệnh viện trước. Lát nữa chúng mày về nhà trước đi."
Tào Húc: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Thế nào chỉ đi mua thuốc, còn có thể bị thương rồi đi bệnh viện?
"Không có việc gì, tao đi trước." Thẩm Lộc thật sự là không muốn nói là bản thân giẫm cho người ta bị thương.
-
Sau khi đến bệnh viện, Thẩm Lộc luống cuống tay chân mà đưa người đến phòng khám, từ từ kiểm tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-luon-muon-treu-choc-toi/249964/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.