*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2. Ngồi cùng bàn
Tôi nói không được, cậu không nghe sao?
-
Cố Chiêu vẫn liệt mặt trước sau như một, giương mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Lộc một cái, sau đó nghiêng người đi qua từ bên cạnh cậu.
Không nói một câu.
Không nói câu nào này, so với châm chọc mỉa mai càng làm cho Thẩm Lộc khó chịu hơn.
Cậu đột nhiên có chút hoài niệm Cố Chiêu kiếp trước thỉnh thoảng vẫn luôn châm chọc mình một câu.
Mặc dù biết cái này là không cùng một người, nhưng mà bản thân chính là không thể chịu đựng được việc bị làm lơ như vậy.
"Này..." Cậu gọi người lại.
Cố Chiêu cũng đứng lại như cậu mong muốn, xoay người nhướng mày chờ cậu muốn nói gì tiếp theo.
"Ssh." động tác nhíu mày của người nọ giống như lại đâm trúng Thẩm Lộc.
Cậu tiến lên một bước nắm cổ áo Cố Chiêu, đem người ấn ở trên tường.
Nắm đấm tay phải ở trong túi, đang suy nghĩ có nên đánh một đấm trên gương mặt băng sơn vạn năm tại đây hay không.
Chỉ là chiều cao của cậu so với Cố Chiêu thấp hơn 2-3cm, hơn nữa Cố Chiêu tuy rằng trông hơi thở trí thức tương đối nặng, thế nhưng thân hình cũng không yếu ớt, Thẩm Lộc ngày thường bên ngoài mặc dù thô bạo, nhưng mà trên thực tế lại có chút gầy ốm.
Cho nên tư thế kabedon[*] này, về khí thế lại có vẻ không như vậy đủ.
[*]Kabedon:
Thẩm Lộc cũng ý thức được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-luon-muon-treu-choc-toi/249961/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.